Vương Đông Lai đã chuẩn bị một bài hùng biện nói với bọn họ rằng họ đã khổ sở như thế nào phải gặp bao nhiêu khó khăn mới có thể sinh tồn thời gian vừa rồi.
Tuy nhiên, Chưa cần mở lời thì cánh cổng sắt đã mở.
Đám người Vương Đông Lai ngây ngốc đứng chết lặng.
Điều này nghĩa là sao?
Bây giờ vẫn còn những người sống sót chào đón tất cả những người sống sót sao?, không cần phải xin xỏ ,khóc lóc cũng có thể gia nhập sao?
Mặc dù không phải tất cả những người sống sót, gặp người sống sót khác là giết, nhưng cũng không thừa thức ăn nước uống để nuôi báo cô những người sống sót khác.
Lâm Hữu Điền sốt ruột nói: "Ngẩn ra làm cái gì? Nhanh chóng vào đi."
Vương Đông Lai nhìn thấy trên thắt lưng của Lâm Hữu Điền cài một khẩu súng lục.
Súng lục type 92.
Những người đàn ông xung quanh Lâm Hữu Điền cũng có ba người có súng.
"Tốt rồi, cảm ơn các người." Vương Đông Lai nhanh chóng ứng đáp, rồi cùng 2 gã thủ hạ đi vào bên trong trường.
Ách . . . Ách ách . .
Ôi ôi . . . Ôi . . .......
Ngay sau đó, liền xuất hiện những thây ma bên ngoài tiến tới vây quanh cổng sắt của trường học.
Đội an ninh của Lâm Hữu Điên, ngay lập tức nhặt những cây tre nhọn đâm xuyên não của zombie.
Nhóm người này giết thây ma vô cùng thuần thục.
Vương Đông Lai thầm nghĩ trong lòng.
Lâm Hữu Điền quay lại đi lên phía trước dẫn đường hắn nói: "Đi với tôi, tôi sẽ đưa các người đến gặp hiệu trưởng. Hiệu trưởng sẽ sắp xếp công việc và chỗ ở cho các người."
Vương Đông Lai cùng hai thủ hạ liền đi theo.
Chẳng mấy chốc, Lâm Hữu Điền đã đưa ba người Vương Đông Lai đến gặp Quách Hồng Lượng.
Lúc này, Quách Hồng Lượng đang trồng rau bên trong vườn.
Đứng xung quanh ông lão toàn là phụ nữ cùng trẻ em đang quan sát học hỏi.
Quách Hồng Lượng thường sống rất tiết kiệm , số tiền tiết kiệm được đều làm thành những học bổng, trao tặng cho những học sinh nghèo vượt khó để họ có thể giúp đỡ gia đình.
Do đó, Hắn trước đây thường trồng rau, đem bán kiếm thêm thu nhập cho những khoản học bổng trong trường.
Nhờ vậy, với khả năng trồng rau của ông, vào những ngày tận thế, lại trở thành một kỹ thuật nuôi sống rất nhiều người sống sót.
Bất kỳ người sống sót mới đến sẽ được đưa đến vườn rau để học cách trồng rau với Quách Hồng Lượng.
Lâm Hữu Điền giới thiệu :. "Hiệu Trưởng, ba người này vừa gia nhập",
" Xin chào Hiệu Trưởng , tôi tên là Vương Đông Lai."
"Hiệu trưởng, tôi tên là Từ Quốc Hào."
"Hiệu Trưởng, Tên tôi là Lý Lượng Lượng."
Sau khi ba người Vương Đông Lai giới thiệu.
Quách Hồng Lượng ngẩng đầu lên, nhìn ba người Vương Đông Lai, mỉm cười nói: "Các anh trông đều khá mạnh mẽ, trong môi trường khắc nghiệt này, mà vẫn có thể bảo dưỡng cơ thể trông cường tráng như vậy."
Ba trái tim của đám người Vương Đông Lai như bị bóp nghẹt, tay theo phản xạ tự nhiên sờ vào đùi.
Có những con dao giấu trong chân chúng. Nếu thật sự bị phát hiện, lập tức bọn chúng sẽ rút dao giết người cướp súng.
Quách Hồng Lượng, liền nói: "Họ rất mạnh, đều có bản lĩnh, hiện tại đội an ninh đang cần người, hãy để họ gia nhập đội an ninh."
người Vương Đông Lai liền thở phào nhẹ nhõm.
......
Ba người Vương Đông Lai đều được phát vũ khí.
Vũ khí ba người là ba cây tre được vót nhọn hoắt. Tre đã qua xử lý và phơi khô vô cùng chắc chắn. để đối phó với zombie thật là vũ khí hữu dụng.
Tuy nhiên, đây không phải là điều quan trọng.
Lý Lượng Lượng nói: "Anh Vương, mấy tên này đầu óc có phải có vấn đề không?."
Từ Quốc Hào liền phụ họa :"Đúng vậy ah, biết vậy tất cả chúng ta cùng đến sau đó doạt quyền thật dễ dàng."
Vương Đông Lai đốt một điếu thuốc, lẩm bẩm :. "Ai mà biết mọi chuyện sẽ là dễ dàng như vậy, chúng ta trước kia đều gặp những người sống sót cầm dao súng đuổi đi, lần đầu tiên gặp trường hợp thế này,"
Lúc này, một số phụ nữ mang theo thùng gỗ cùng thùng sắt đi đến.
Trong thùng sắt là súp củ cải, Còn thùng gỗ là cơm.
Lúc này, Chia cho mỗi người một bát cơm cùng một bát súp.
Một bũa ăn, một bát cơm, ăn kèm súp củ cải.
Đối xử cũng không tệ.
Lý Lượng Lượng đã từng ở các căn cứ khác trước đây ,mỗi ngày đều phải ăn bánh bích quy, còn cảm thấy vô cùng cám ơn trời đất .
Đó cũng là khoảng thời gian hắn sinh tồn khó khăn, sau đó hắn đã giết một người sống sót, giao đầu danh trạng(*) gia nhập đội ngũ của Lý Nham.
(*) cắt đầu xin gia nhập băng cướp đó:D
Sauk hi đám phụ nữ phân phát đồ ăn xong, nhanh chóng rời đi.
Vương Đông Lai nhìn vào bữa ăn của những người khác, ngày cả Lâm Hữu Điền đều như vậy.
Nếu bạn không phải đã đi theo Lý Nham, thì Vương Đông Lai có thể sẽ cảm động vì những người này.
Bây giờ trong thế giới hỗn loạn này, một căn cứ có thể dễ dàng chấp nhận những người sống sót cùng đối xử với họ như nhau ,còn hiếm hơn một trinh nữ sống đến 40 tuổi.
......
Ba người Vương Đông La thành công tiềm nhập vào căn cứ trường Dung Kiều, còn đám người Lý Nham đang chờ khi trời tối.
Đợi đến khoảng hai ba giờ sáng, Vương Đông Lai sẽ cướp súng cùng chìa khóa, sau đó mở cánh cổng sắt để cho bọn chúng vào căn cứ của đámngười sống sót này.
................
Đây đã thành kế hoạch thông thường của nhóm Lý Nham
Cho đến nay, cũng chưa từng bao giờ thất bại.
Ban đầu,mục tiêu của bọn chúng là căn cứ núi Tiên Hạc.
Không may, căn cứ núi Tiên Hạc lại bị kẻ khác nhanh chân cướp đoạt trước.
Hôm nay, Lý Nham cùng đám thủ hạ đang rất cần vật tư. Tất cả vật tư bên trong căn cứ trường Dung Kiều bọn họ đều muốn cướp đoạt về tay.
Tuy nhiên, Lý Nham không biết một điều.
Lúc này, Điền Mặc Lan đã dạy các bà vợ của Trương Thành sử dụng súng máy hạng nặng, súng máy hạng nhẹ, lựu đạn, súng phóng tên lửa cùng các loại vũ khí chiến thuật khác.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan đã rời khỏi Đông Hải.
Cả hai đi t nô cao tốc đến nhánh sông.
Sau khi Điền Mặc Lan lên bờ, lập tức điều khiển chiếc máy bay không người lái, bắt đầu tìm kiếm thu thập thông tin về nhóm Lý Nham.
Cô cùng Trương Thành đến đây để săn lung nhóm Lý Nham.
Hơn nữa, đề nghị săn người lại do Điền Mặc Lan đề xuất.
Theo quan điểm của Điền Mặc Lan, Đám người Lý Nham vô cùng nguy hiểm. Nếu không loại bỏ chúng sớm , sẽ khiến cho số lượng người sống sót càng ít đi.
Đối với săn giết nhóm Lý Nham, Trương Thành cũng không ý kiến gì.
Hắn cũng không muốn bị theo dõi mỗi khi đến đây vận chuyển súng cùng đạn dược ,cũng như tìm kiếm phụ nữ.