Đêm qua, Trương Thành cùng Điền Mặc Lan qua đêm tại một ngọn núi hoang vắng.
Nhờ có những cái lều do đám người Vương Lộ Lộ để lại, cùng mền chăn, không thì tối qua họ cũng trở thành tượng băng rồi.
Điền Mặc Lan nằm trong lòng của Trương Thành ,cô rất thích nhận cảm giác được bao bọc từ Trương Thành.
Trên thực tế, cô cùng Phan Thanrúc, đều là những người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, không cần đến những đám đàn ông yếu ớt.
Nhưng, dù sao họ vẫn là phụ nữ đều cần đến một người đàn ông mạnh mẽ yêu thương chăm sóc.
Sau khi mặc quần áo vào.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan ra khỏi lều.
Trương Thành chịu trách nhiệm dọn dẹp đồ vật, trong khi Điền Mặc Lan điều khiển máy bay không người lái điều tra xung quanh.
Lần này, mang tới cũng khá nhiều pin dự phòng.
Có thể điều tra tình hình xung quanh đây, tìm căn cứ người sống, tìm kiếm dấu vết của đám người kia.
Tuy nhiên, đến giờ phút này cũng chưa có tìm thấy căn cứ nào, cũng như dấu vết để lại của đám người kia.
Điền Mặc Lan sau khi xem lại video liền nghiêm túc nói với Trương Thành: "Xem ra đám người này không đi về phía tây."
Lúc này, Trương Thành đang nấu một nồi cháo.
Nước khoáng cho thêm gạo cùng khoai lang khô.
Lại cắt thêm một ít thịt xông khói cho vào nồi nấu lên.
Chẳng mấy chốc, một mùi thơm ngào ngạt bốc lên làm cho bụng Điền Mặc Lan sôi lên.
"Kỳ thật, anh nấu ăn cũng rất ngon nha."
Trương Thành mỉm cười múc một bát cháo cho Điền Mặc Lan.
Điền Mặc Lan thổi cho cháo nguội bớt rồi từ từ thưởng thức bát cháo nóng trong ngày đông giá rét.
Khoai lang khô, vị ngọt của gạo, tăng thêm chút mặn của thịt xông khói tạo thành một món ăn khó kiếm trong tận thế.
Trương Thành cũngự thưởng cho mình một bát cháo lớn vừa ăn vừa nói: "Chúng ta thử tìm kiếm ở những ngôi làng xung quanh. Nếu không có dấu vết, sẽ trở lại tìm về phía đông bắc."
"Vâng." Điền Mặc Lan gật đầu.
......
Sau khi Trương Thành cùng Điền Mặc Lan ăn xong bữa sáng, họ lập tức di chuyển.
Bắt đầu tìm kiếm từ phía Đông.
Khi đến làng Lâm Thủy, Trương Thành liền sử dụng bộ đàm liên lạc với đám phụ nữ đang trốn bên trong.
Shashasha.
Ngay sau đó, bộ đàm truyền đến giọng nói của một cô gái :. "Đại ca, cảm ơn trời anh đã quay lại, cuối cùng anh cũng liên hệ với chúng tôi, chúng tôi đang trốn trong ngôi nhà có mái vàng,"
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan, liền đi vào làng Lâm Thủy, phía trước ngôi nhà đám nữ nhân đang trốn, hắn nhìn thấy một vài thây ma bị giết chết.
Chúng bị đâm chết bằng thiết thương.
Chỉ có bẩy người trong đám phụ nữ tiến về phía Trương Thành. Năm người còn lại đã phát điên sợ hãi tất cả mọi người.
Hai người phụ nữ đang cầm Thiết thương trong tay.
Có thể khẳng định, những thây ma này đều bị các cô giết chết.
Trương Thành liếc nhìn sân nhỏ, thấy sân đầy củi, hắn hỏi: "Lần trước vội quá quên mất không hỏi, các cô tên là gì?"
Hai người phụ nữ liền trả lời.
"Tên tôi là Vương Tiểu Hoa."
"Tôi tên là Lý Á Bình."
Hai người phụ nữ tự giới thiệu về mình với hắn.
Vương Tiểu Hoa trước đây là con dâu của trưởng làng, còn Lý Á Bình là một kế toán trốn thoát khỏi thị trấn.
Vương Tiểu Hoa nói: "Đại ca, cảm ơn anh vì đã đến cứu chúng tôi, nếu anh có thể ở lại để bảo vệ chúng tôi, vậy thật là tốt."
Bọn họ vẫn cảm thấy rằng cuộc sống ở làng này vẫn rất yên bình.
Nhưng từ khi nhữngười sống sót đến đây và rời đi, mang theo một số zombie vào làng.
Còn Trương Thành , Điền Mặc Lan đều có súng, ở cạnh họ liền an toàn hơn nhiều.
Trương Thành nói: "Xin lỗi, tôi không thể ở lại."
Điền Mặc Lan nói: "Nếu các cô muốn rời khỏi nơi này, đợi bọn tôi quay lại sẽ mang các cô ri ......"
Điền Mặc Lan nghĩ những phụ nữ này cũng rất đáng thương, hơn nữa đều là tài nguyên lao động cả, mang về căn cứ sẽ an toàn hơn nhiều.
Tuy nhiên, Vương Tiểu Hoa lắc đầu nói: "Chị à, cảm ơn chị, nhưng em sẽ ở đây, em còn muốn chờ đợi lão công của em"
Điền Mặc Lan ngập ngừng muốn nói, tuy nhiên, Trương Thành lắc đầu ra hiệu cho cô.
Có khá nhiều thức ăn ở đây.
Chỉ cần bạn đóng cửa làng lại, các cô có thể an toàn sống trong thế giới nhỏ của mình.
Tại sao lại phải đi theo Trương Thành?
Đi theo đàn ông, phải tuân lệnh của đàn ông.
Bây giờ Vương Tiểu Hoa cùng Lý Á Bình cùng mọi người đều dám giết zombie.
Họ đã can đảm hơn trước rất nhiều.
Hy vọng Trương Thành sẽ ở lại, cũng chỉ là khách khí mà thôi.
Tuy nhiên, Trương Thành cũng không để tâm tới, hắn nói với đám người Vương Tiểu Hoa:. "Nếu các cô gặp những tên côn đồ, chỉ cần nhớ hướng đi của chúng, sau đó liên hệ với chúng tôi, chúng tôi sẽ thường xuyên tuần tra quanh đây đảm bảo an toàn cho các cô"
Những người phụ nữ này đều là đôi mắt của hắn ở nơi này.
Sau này khi hắn từ thành phố Đông Hải mở rộng thế lực ra xung quanh, Làng Lâm Thủy cũng sẽ trở thành một phần địa bàn của hắn.
Hơn nữa, những phụ này cũng rất cơ trí, nhìn thấy đám côn đồ xuất hiện liền đi trốn, cũng không cần quá lo lắng cho sự an toàn của họ.
Bây giờ bọn họ còn có thể tiêu diệt zombie, cũng không cần Trương Thành cung cấp thực phẩm thường xuyên.
Vương Tiểu Hoa cùngLý Á Bình nghe thấy Trương Thành nói sẽ thường xuyên tuần tra, liền mỉm cười cảm tạ hắn: "Cảm ơn đại ca".
Vì để cảm tạ Trương Thành.
Vương Tiểu Hoa cùng Lý Á Bình liền đem trứng luộc cùng dưa muối đem tặng Trương Thành cùng Điền Mặc Lan để đi ăn đường.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan liền lái xe rời đi.
Trong khi lái xe, Trương Thành ăn một quả trứng luộc rồi nói: ngờ, người người đều rất ích kỷ. Họ có gà, có gạo, có rau tươi. Họ có thể sống tốt, nên tại sao lại đi theo chúng ta được? Trừ khi em phóng hỏa cả ngôi làng, chặn đường sống của họ đẩy họ vào bước đường cùng thì…. "
Điền Mặc Lan thở dài nói:" Được rồi, em sẽ không đưa ra đề nghị nào trong tương lai nữa. "