Trương Thành cùng Điền Mặc Lan liền theo dấu vết từ trường trung học Dung Kiều.
Theo những con đường mòn xung quanh, cùng hướng đi của những thây ma.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan bắt đầu chuyển hướng truy đuổi về phía nam.
Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ, theo kinh nghiệm truy tung của Điền Mặc Lan, có lẽ không xẩy ra sai lầm.
Tuy nhiên, điều này khiến Trương Thành lại giúp hắn hiểu sâu hơn về nhóm người Lý Nham.
Đây không chỉ là tâm ngoan thủ lạt, mà còn phải có gan thật lớn.
Tất nhiên, đây không chỉ là gan lớn ngu ngốc.
Mà Lý Nham muốn dùng nơi nguy hiểm nhất thành nơi an toàn nhất
Nhóm người Lý Nham sẽ được chọn xây dựng căn cứ ở một nơi gần thành phố Đông Hải.
Những người sống sót khác càng không dám lại gần.
Bởi vì, càng gần thành phố Đông Hải, tỉ lệ chạm trán thi triều cấp địa ngục lại càng cao.
Bằng cách này, sẽ giúp đám người này che giấu tốt căn cứ, xác suất bị tấn công vô cùng thấp, gần như bằng không.
Họ tìm kiếm nguồn cung cấp sau đó mang các tài liệu cùng phụ nữ quay lại căn cứ.
Quá trình này không chỉ gan lớn, mà còn hết sức phải thận trọng.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan, đều thầm đánh giá trong lòng đám người sống sót này rất khôn ngoan, không thể khinh thường.
... Trời tối dần.
Tiếp tục di chuyển tiếp sẽ rất dễ rơi vào những khe hố.
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan liền tìm một ngọn núi sau đó để xe dưới chân núi ,lên núi tìm nơi hạ trại.
Sau khi lên núi, Trương Thành dùng dao bổ củi( hatcher các đạo hữu có thể tra hình ảnh trên google), bắt đầu bổ củi. Điền Mặc Lan thì đang hạ trại.
Sau khi Điền Mặc Lan dựng xong lều trại cùng đặt túi ngủ chăn mền vào bên trong, Trương Thành cũng thanh công nhóm lên một đống lửa chuẩn bị bữa ăn.
Lại món ăn thần thánh cháo nấu khoai lang khô cùng thịt xông khói.
Khi Điền Mặc Lan đến, Trương Thành liền đưa cho cô một túi sô cô la.
Điền Mặc Lan lấy một thỏi socola đút cho Trương Thành ăn.
Đợi đến khi bữa tối đã chuẩn bị xong.
Trương Thành ,Điền Mặc Lan mỗi người ăn một bát lớn.
Sau khi trong nồi cháo gần như sạch sành sanh
Điền Mặc Lan liền đứng dậy.
"Em đi đâu vậy?" Trương Thành nghi ngờ hỏi.
Hắn dự định kéo Điền Mặc Lan vào lều, thừa dịp còn sớm đại chiến mấy hiệp mới cô.
"Em đi thiết kế một vài cơ quan báo động." Điền Mặc Lan vừa nói vừa nhặt những vỏ lon trên mặt đất.
Những chiếc lon này đều trống rỗng, đây là rác mà Điền Mặc Lan đã thu lại vào lúc ban ngày.
Trương Thành tò mò đi theo xem Điền Mặc Lan làm việc.
Liền thấy Điền Mặc Lan đi đến một bụi cây khá rậm rạp, dùng một sợ dây xuyên qua những chiếc lon.
Bên trong lon thả một viên đá.
Nếu người hay zombie đi qua sợi dây này sẽ khiến cho những chiếc lon phát ra âm thanh.
Âm thanh sẽ báo động cho Điền Mặc Lan biết.
Tất nhiên, mục đích chính cũng không phải dùng nó để phát hiện ra zombie, mà chủ yếu muốn đề ph"người". Kể từ khi gặp Trương Thành, Điền Mặc Lan gặp quá nhiều "kẻ xấu".
Khủng khiếp hơn cả đám thây ma khát máu, làm cô kinh sợ luôn luôn nghĩ đến những việc xấu nhất.
Trương Thành cũng không ngăn cản Điền Mặc Lan.
Hắn nghĩ rằng "sự giác ngộ" của Điền Mặc Lan càng ngày càng cao.
Nếu Điền Mặc Lan luôn duy trì "trái tim nhân hậu muốn cứu tất cả mọi người", Trương Thành cũng sẽ rất đau đầu.
Xét cho cùng, Điền Mặc Lan khác xa so với Đường Dĩnh.
Với thiết bị báo động nhỏ được lắpđặt, Điền Mặc Lan cũng sắp xếp một số cơ quan cạm bẫy.
Với đèn pin, cô tìm thấy một số đường mòn mà động vật thường đi qua, sử dụng khoai lang khô và thịt xông khói làm mồi.
Thiết kế thêm những chiếc bẫy đơn giản.
Nếu thần may mắn mỉm cười, có thể bắt được những động vật nhỏ như thỏ, sóc chuột, thậm chí là gà rừng.
Trương Thành quan sát học hỏi cách tạo cạm bẫy của Điền Mặc Lan.
... Trời hừng sáng.
Trong túi ngủ, hai người đang ôm nhau ngủ, lục tục thức giấc.
Trương Thành chui ra khỏi túi ngủ, gạt chăn sang một bên vơ lấy quần áo của mình.
Mà đối diện với Trương Thành, Điền Mặc Lan đang mặc lại quần áo mà Trương Thành đã cởi bỏ ngày hôm qua.
Đêm qua, cơ quan báo động cũng reo lên mấy lần, nhưng không thấy người hay thây ma.
Chắc hẳn là lợn rừng hoặc một con thú nào đó.
Tuy nhiên, trời quá tối, Trương Thành cùng Điền Mặc Lan chỉ tìm kiếm một lúc, khi thấy nó lao vào bụi rậm biến mất.
cũng không thể quan sát kĩ hình dáng của nó.
Trươ đi nấu ăn, còn Điền Mặc Lan hạ lều, túi ngủ, vv, sau đó đi kiểm tra bẫy ngày hôm qua.
Những cái bẫy đặt ngày hôm qua, bắt được một con chuột tre Trung Hoa cùng một con gà lôi.
Chuột tre vẫn còn sống.
Thấy Điền Mặc Lan đến, gà lôi cùng chuột tre cũng không còn sức chạy nhẩy vẫy vùng nữa.
Hiển nhiên, tối qua giẫy dụa đến sức cùng lực kiệt rồi.
Điền Mặc Lan liền gỡ chúng ra khỏi bẫy quay về .
Điền Mặc Lan nói: "Quà đi xa cho mọi người trong gia đình."
"Cẩn thận Xào Xào sẽ quấn lấy em, bắt em đi tìm quà cho nó đấy." Trương Thành mỉm cười nói.
Đồng thời, buộc chặt chuột tre cùng gà lôi tí nữa sẽ mang xuống núi.
Điền Mặc Lan nói: "Em cũng không nghĩ rằng có thể bắt được chúng dễ dàng như vậy."
Trước đây Cô đã được đào tạo ở nơi hoang dã ,vùng núi biên giới phía tây nam.
Chỉ mang theo một con dao găm sống trong tự nhiên trong mười ngày.
Điều này không chỉ thử thách ý chí của cá nhân mà còn thử thách các kỹ năng sinh tồn. Tất nhiên, những cái bẫy mà cô ấy tạo ra có thể bắt được con mồi hoàn toàn do thần may mắn mỉm cười.
Trương Thành mỉm cười nói: "Có lẽ virut là một nhà bảo vệ môi trường."
Điền Mặc Lan lẩm bẩm: "Có lẽ vậy."
Trước đây do rất nhiều người trong thành phố đến những vùng hoang dã, khiến cho những con thú nhỏ hoang dã, càng ngày càng ít xuất hiện.
Hơn nửa năm sau khi virus bùng phát, sông suối sạch sẽ hơn, động vật lại nhiều trở lại