Hai quả lưu đạn rơi vào bên trong, phát nổ tạo ra sóng , trực tiếp ép chết những người bên trong lầu chín.
Lúc mà Trương Thành đi vào kiểm tra, Mạc Tinh Ba cùng Mã Tu đã chết.
Trên mặt đất còn lưu lại hai khẩu súng của hai người.
Trương Thành nhặt súng lên, rút ra băng đạn.
M1911 bên trong còn 4 viên đạn.
Súng lục type 92, cò viên.
Lục soát trên người của hai ngườiMạc Tinh Ba cùng Mã Tu , tìm thấy được mấy băng đạn súng lục cùng khoảng hơn chục viên đạn.
Nếu như Trương Thành không có những loại vũ khí chiến thuật như lựu đan hơi cay, cùng lựu đạn nổ, nếu muốn công vào bên tronglầu chín, nhất định không dễ dàng như l
Mắt nhìn qua những thi thể nữ nhân trên mặt đất.
Trương Thành lắc đầu, sau đó, mang một cái túi ra, đem tất cả súng ống, bộ đàm, cho vào.
Sau đó, Trương Thành mang theo tất cả súng ống đạn dược cùng bộ đàm rời khỏi tòa nhà.
Tên nhỏ con trốn bên trong lỗ thông gió tầng sáu, từ đầu đến cuối không dám có hành động ngu ngốc.
Mà lúc hắn chứng kiến một mình Trương Thành rời đi, hắn cũng không thể tin một điều rằng.
Tập kích cả một tòa căn cứ 9 tầng lầu, mà chỉ có một người!
Hơn nữa, cứ thế mà leo qua tường bao, lái xe rời đi!
Mọi thứ quá rung động.
Bất quá, tên nhỏ con cũng không có thời gian nghĩ đến những thứ như vậy.
Hắn bây giờ là người duy nhất sống sót.
Trong tay hắn có súng, trong súng có 6 viên đạn, mà trong tòa nhà, có chỗ lưu giữ đồ ăn của bọn hắn.
Hắn hiện tại chỉ cần lưu lại nơi đây,đợi thời tiết ấm lên, liền có thể sống sót.
Nói không chừng, hắn cũng có cơ hội, lôi kéo được một đội ngũ người sống sót, để trở thành lão đại.
Sau khi xử lý xong căn cứ của Mạc Tinh Ba .
Trên đường phố, lại trở về bộ dáng yên tĩnh tiêu điều vốn có của nó.
Dường như sau trận đọ súng vừa rồi, khiến cho đám người sống sót đang chui lủi ở đâu đó, không còn dám xuất hiện vào ban ngày nữa.
Bất quá, Trương Thành vẫn lái Unimog, chở hai người Điền Mặc Lan cùng Cao Lăng Yên,tuần tra xung quanh quận Hưng Nghiệp.
Đồng thời, Hạ Viện Viện ngày nào cũng sử dụng máy bay không người lái, bay xung quanh địa bàn nhiều lần.
Vì để bảo dưỡng phòng m không người lái xẩy ra hỏng hóc, Trương Thành còn cố ý đi đến thành phố điện tử, không chỉ mang về một loạt linh kiện máy móc, còn mang thêm vài chiếc máy bay không người lái về đề phòng.
Dù sao loại mua sắm này cũng không cần tiền.
Mà camera giám sát, cùng các loại pin năng lượng mặt trời, Trương Thành cũng thuận nước kéo về một xe đầy ắp
Những cái camera giám sát cùng tấm pin năng lượng mặt trời, đều chia ra lắp đặt tại ba căn cứ,bảo vệ cứ điểm an toàn.
Không còn bao nhiều thời gian là đến tết năm mới.
Trương Thành khi tỉnh lại, liền vuốt ve bờ vai trắng mịn của Đường Dĩnh , nói "Lão bà, hôm nay anh sẽ dẫn em đi săn a, kêu cả Lăng Yên cùng Mặc Lan cùng đi, nếu như có thể săn được lợn rừng, hoặc dê rừng, hươu, gà rừng ….,sẽ làm đồ ăn tết năm mới thêm phong phú."
Đường Dĩnh lẩm bẩm nói: "Thế nhưng kĩ năng bắn súng của em lại vô cùng kém."
Đương nhiên, Đường Dĩnh biết rg Thành muốn mang cô ra ngoài dạo chơi
Nhưng , kỹ thuật bắn súng cùng năng lực chiến đấu của cô, nếu mang cô ra ngoài, sẽ khiến cho hắn chịu áp lực bảo vệ cô rất lớn.
Trương Thành cười nói: "Không có việc gì, bắn súng không giỏi, thì càng phải luyện nhiều."
Đường Dĩnh đương nhiên là muốn ra ngoài chơi.
Điền Mặc Lan cùng Trương Thành được ra ngoài nhiều lần như vậy, nào là cắm trại trên núi, đi săn, chế bẫy thúất cả những chuyện này, đừng nói là tận thế, nếu đặt vào thời điểm trước kia, cô cũng chưa bao giờ được trải qua.
"Lão công , anh sẽ bảo vệ em đúng không?." Đường Dĩnh chui vào lòng của Trương Thành nũng nịu.
"Ân." Trương Thành cười , sau đó vỗ vào mông của Đường Dĩnh nói: "Đứng lên đi, chúng ta ra ngoài săn bắn bố trí cạm bẫy, tranh thủ thời gian mai còn về sớm."
Trương Thành cùng Đường Dĩnh đồng thời rời giường, mặc quần áo ttế, Trương Thành đem theo kính hồng ngoại nhìn đêm, chuẩn bị cho ba người Đường Dĩnh, Cao Lăng Yên các mỗi người một cái.
Về phần vũ khí, bốn người mang theo hai khẩu súng trường type 95,một khẩu súng máyng nhẹ type 95, hai khẩu súng tiểu liên 05, hai khẩu súng bắn tỉa.
Mặc dù chỉ là ra ngoài đi săn, nhưng vẫn phải đầy đủ trang bị, chẳng may có chuyện bất ngờ.
Đương ng Thành cũng không phải là chỉ đưa Đường Dĩnh đi săn, chủ yếu là hắn muốn tiến hành một chút thử nghiệm.
Hắn có thể đem nữ nhân bên ngoài thành phố Đông Hải, mang về khu biệt thự quận Hưng Nghiệp .
Vậy hắn cũng có thể đem nữ nhân, từ khu biệt thự, đi ra bên ngoài thành phố Đông Hải.
Nhưng đối với Trương Thành làm việc, phải luôn chắc chắn.
Còn chưa thử qua không thể chắc chắn 100% được.
Trừ bỏ mang Đường Dĩnh ra bên ngoài, Cao Lăng Yên có thể chạy có thể leo trèo, hơn nữa kỹ thuật bắn cô quả thật vô cùng chính xác.
Điền Mặc Lan từng nhắc đến việc sẽ bồi dưỡng Cao Lăng Yên cùng Vương Sắc thành lính bắn tỉa.
Trương Thành cũng đồng ý.
Lần này mang Cao Lăng Yên ra ngoài, chính là để cho cô thực hành bắn tỉa
"Lão công, em cũng muốn đi cùng . . ." Dương Hiểu Hồng bĩu môi nói.
"Anh rể, em cũng muốn đi."
Phan Xảo Xảo ôm cánh tay của Trương Thành, không ngừng đung đưa, thể hiện bộ dáng đáng yêu.
Trương Thành cưng chiều xoa đầu Dương Hiểu Hồng cùng Phan Xào Xào , sau đó nói: "Lần sau mang các em ra ngoài."
Phan Xảo Xảo không buông tha: "Lần sau là bao giờ đây."
Đừng nhìn cô ổi còn nhỏ, cũng không dễ dàng lừa gạt.
Hơn nữa, cô bé cũng phát hiện, nếu cô dùng thân phận em vợ, hướng Trương Thành đòi hỏi, Trương Thành lại không có tức giận, Thỉnh thoảng còn đáp ứng những đòi hỏi vô lý của cô bé.
Đương nhiên sau mỗi lần cô bé gây chuyện, thường thường sẽ bị Phan Thanh Trúc đánh một trận.
Trương Thành nói : "Năm sau đi, đến lúc đó sẽ cho các em thay phiên nhau ra ngoài."
"Ngày cụ thể đi, anh rể không được lừa gạt con nít. . ."
Phan Xảo Xảo lời còn chưa nói hết, liền bị một roi vào mông.
Phan Thanh Trúc giơ lên cây roi nói: "Ngoan ngoãn đi lên lầu làm bài tập nhanh.
Lúc này, Trương Thành liền nói với Phan Thanh Trúc : "Thời điểm,Đường Dĩnh không chà , trong nhà mọi chuyện đều do em chiếu cố, cứ điểm có chuyện gì xẩy ra, thì em xử lý nhé."
"Ân." Phan Thanh Trúc gật đầu, mặc dù Trương Thành lần này không mang cô ra ngoài, nhưng cô cũng không phải nữ nhân ghen tị hay xét nét.
Trương Thành ôm Phan Thanh Trúc, nói thầm vào tai cô: "Qua hết năm, anh dẫn em đi cắm trại dã ngoại, chỉ hai người chúng ta thôi."