Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 496:

Chương 496

Bãi công!

sharedby: truyendichgiare.com


Gia cố tường vây xung quanh thư viện, là chuyện đầu tiên phải làm.

Mà muốn gia cố thì cần phải có xi măng, cốt thép, nhưng tìm kiếm vật liệu không phải quá khó khăn.

Đông Lăng trấn chắc chắn có đầy đủ vật liệu, nếu như không đủ, còn có thể tìm kiếm ở các thôn trấn xung quanh

Trương Thành để Vương Kỳ thiết kế bản vẽ,còn hắn lấy xe hàng rời đi, đi đến Đông Lâm trấn, tìm cửa hàng vật liệu xây dựng.

Sau khi Trương Thành rời đi Đông Lăng thư viện .

Điền Mặc Lan liền điều khiển máy bay không người lái do thám xung quanh, để máy bay không người lái do thám, đề phòng người sống sót tiến vào nơi này, chuyện này dường như đã trở thành thói quen với các nàng.

Mà Cao Lăng Yên thì đi theo bên cạnh Đường Dĩnh .

Kỳ thật, không chỉ mỗi Cao Lăng Yên, hầu như tất cả nữ nhân bên trong tổng bộ nếu như Trương Thành không có ở đây , tự giác có nhiệm vụ ở bên cạnh, bảo hộ sự an toàn của bà cả Đường Dĩnh.

Đường Dĩnh có địa vị thế nào, đám nô lệ nữ chỉ cần nhìn là hiểu rõ.

Những công việc mà Đường Dĩnh an bài , đám người Khâu Lãnh Quân, Quan Tích Hình, Vương Nhược Vân đều nghiêm túc hoàn thành không dám trễ nải.

Vương Kỳ đợi đến khi mọi công việc bên Đường Dĩnh ổn thỏa, mới tiến đến nói với Đường Dĩnh về vấn đề cải tạo công trình

Mặc dù không phải thiết kế một tòa căn cứ hoàn toàn mới, nhưng để có thể hoàn thiện theo lời nói của Trương Thành khối lượng công việc khá lớn.

Đường Dĩnh hỏi Vương Kỳ: "Nếu như tất cả chia làm hai ca,làm việc 24 giờ , phải mất bao nhiêu thời gian để có thể xây dựng xong."

Đường Dĩnh là một nữ nhân vô cùng thông minh, nàng sẽ tận lực phối hợp với Trương Thành, trợ giúp Trương Thành hoàn thành những việc hắn muốn làm.

Mà không phải dưới một việc khó khăn, liền nói với Trương Thành là Không được, làm không được, không có khả năng hoàn thành, đó là ý nghĩ hão huyền" .

Một người đàn bà thông minh, đầu tiên phải nắm bắt được tâm lý của nam nhân.

Nếu như quá cường thế, muốn nam nhân của mình làm việc theo ý mình, sẽ khiến nam nhân cảm thấy phản cảm không vui.

Cũng chỉ có phối hợp trên cơ sở mà nam nhân đưa ra, thêm vào những chi tiết nhỏ, mới khiến cho nam nhân thoải mái, thấy được sự ủng hộ của người phụ nữ của mình

Vương Kỳ nghĩ một chút rồi trả lời: "Em chỉ phụ trách thiết kế, cụ thể tiến độ thi công ,Em cũng không biết, bất quá,Em đoán chừng ít nhất phải mất hai tháng, mới có thể hoàn thành tất cả những cải tạo nơi này "."

Đường Dĩnh hỏi: "Hoàn thành gia cố tường vây trước thì sao?"

Vương Kỳ hồi đáp: "Nếu như trước gia cố tường vây, nhiều người như vậy đồng thời làm việc, cũng phải mất khoảng 1 tháng ."

Đường Dĩnh suy nghĩ một chút.

Nàng không muốn bỏ qua vụ mùa đầu xuân, nhưng cũng không muốn chậm trể tiến độ công trình.

Đường Dĩnh liền nói: "Ánh Tuyết, ngươi phân công việc lại, yêu cầu các nàng mỗi ngày 5h thức dậy, bắt đầu ươm giống, khai hoang đất đại, chín giờ ăn điểm tâm, nghỉ ngơi nửa giờ, bắt đầu thi công tường vây."

Vừa rời giường lập tức phải làm việc.

Vương Kỳ vốn là muốn cho Đường Dĩnh, đi thuyết phục Trương Thành, sửa chữa lại công trình, giảm gánh nặng trên vai đám nữ nô lệ.

Không nghĩ tới, Đường Dĩnh chỉ để ý làm thế nào kịp thời gian , tận dụng thế nào tối đa thời gian nhất.

Bất quá, Vương Kỳ cũng có thể lý giải. Dù sao, Đường Dĩnh là nữ nhân củaTrương Thành , mọi chuyện đều phải theo ý của Trương Thành .

Mà Vương Kỳ đi theo Trương Thành khoảng thời gian tương đối ít, vẫn chưa thấm nhuần tư tưởng mọi người bên trong biệt thự.

. . .

Trương Thành dùng xe hàng, mang về nguyên một xe đầy xi măng.

Sau khi đi tới chân núi, Trương Thành sử dụng bộ đàm, liên hệ Đường Dĩnh, để Đường Dĩnh sắp xếp người xuống núi.

Một túi xi măng 50 kg.

Đối với nữ nô lệ mà nói, trọng lượng xi măng còn nặng hơn so với những người này.

Trương Thành cũng không quan tâm đến những điều này.

Hắn phụ trách vận chuyển vật liệu đến chân núi, sau đó đám nữ nô lệ phải có trách nhiệm vác đi lên núi.

Mặc kệ các nàng dùng cách gì, kể cả dùng lưng để cõng, tóm lại, nhiệm vụ mỗi người đều có phần của riêng mình không thể chối bỏ.

Mặc dù bây giờ thời tiết vẫn tương đối lạnh, nhưng đám nữ nô mới vác xi măng tới sườn núi, đã mệt bở hơi tai.

Lúc trước muốn xây Đông Lăng thư viện ở trên núi, liền biết hao tốn bao sức lao động vận chuyện nguyên vật liệu lên đỉnh núi.

Trương Thành ở trên núi, nhìn đồng hồ, mày khẽ nhíu lại.

Đường Dĩnh biết rõ, Trương Thành cảm thấy hiệu suất của đám nữ nô, có chút không vừa ý."

Bất quá, dù sao cũng đều là nữ nhân cả, có thể cõng 50 kg xi măng lên núi, đã là điều không hề dễ dàng.

"Mệt chết rồi."

"Ta chết mất."

"Mệt mỏi quá."

"Nằm ngửa cho người ta chơi còn đỡ hơn."

"Chúng ta tại sao phải làm loại công việc nặng nhọc này."

Lưng của đám Nữ nô lệ đều ướt đẫm mồ hôi, các cô dùng lưng cõng xi măng lên núi, lên được mấy lần liền mệt thở ra đằng tai.

Lượng công việc cùng cường độ công việc vượt qua khả năng của họ .

Hơn nữa, Trương Thành lại mang về rất nhiều xi măng.

Hiện tại chân núi chồng chất đầy xi măng, chí ít còn hơn 500 bao xi măng nữa.

Mà từ nãy đến giờ các cô mới chuyển được 200 bao.

"Tốc độ nhanh lên!"

"Không được phép lười biếng!"

Mã Trân Trân cầm gậy gỗ trong tay, đập vào thân của đám nữ nhân

Mặc dù không dùng chút sức nào, nhưng vẫn là gậy cứng đập vào người, cảm nhận vẫn đau vô cùng.

"Đứng lên lao động!"

"Nhanh một chút!"

Dương Phân giơ chân lên, đá vào lưng một nữ nhân đang lười biếng.

Các nàng đều là những LV1 được đặc biệt phái tới, lúc này, Quản Ánh Tuyết điều họ đi qua giám sát.

Mặc dù đều là nữ nhân, cũng đều là thân phận nô lệ, nhưng là đám người Mã Trân Trân lại không hề thủ hạ lưu tình.

Các nàng biết rõ Trương Thành là người như thế nào.

Nếu như nữ nô lệ lười biếng, quản lý sẽ chịu phạt.

Mà đám người Mã Trân Trân giám sát không thành, đồng dạng đều sẽ rất thê thảm

"Ngươi đánh chết ta đi, ta không còn chút sức lực nào cả" Một nữ nhân nằm trên mặt đất, nàng không muốn nhúc nhích, nàng mệt mỏi cảm giác như muốn chết.

Nàng gọi Lý Lộ, trước đây là thiết kê quảng cáo cho một công ty truyền thông.

Từng lưu lạc qua mấy đoàn đội người sống sót, sau đó bị Bạch Bảo Quang đem về.

Mặc dù phải chịu đựng địa ngục, nhưng lại không phải làm qua những việc lao động nặng nhọc này.

Lý Lộ cảm thấy, loại công việc lao đông chân tay này, căn bản không phải dành cho các nàng.

Lý Lộ nằm trên mặt đất, cố sống cố chết cũng không đứng dậy.

Dù là đám người Dương Phân , dùng gậy đập, dùng chân đá, nàng cũng không chịu động

Mà nữ nô lệ khác đều có ý định bãi công không làm việc nữa.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch