Vừa rồi An Tâm bảo Emily chờ bọn họ, Trương Thành đầu tiên là có chút sững sờ, sau đó ẩn nấp bên trong lùm cỏ rậm rạp, chờ đợi Emily tới gần.
Đợi đến khi Emily tới gần , Liền dễ dàng đánh lén Emily, dễ dàng khống chế nàng nằm dài trên mặt đất.
Emily nhẹ nhàng thở phào nói: "Có thể buông ta ra được không?"
"Ngươi phải cảm thấy ngươi quá may mắn, người đánh lén là ta,nếu là người khác thì giờ ngươi chỉ là cái xác nằm trên mặt đất."
Trương Thành cười nói sau đó liền thả Emily ra.
Emily nhìn qua Cao Lăng Yên, rồi hỏi: "Nàng là ai?"
"Lão bà của ta." Trương Thành liền trả lời.
Emily nhíu mày, Trương Thành dưới con mắt của nàng, chính xác là một tên Nam nhân cặn bã .
Đã có lão bà còn đi gây họa khắp nơi, đây không phải nam nhân cặn bã thì là cái gì?
Trương Thành từ trong túi quần liền lấy một khối socola, đung đưa trước mặt của Emily nói: "Có đói bụng hay không?"
Đây là trêu đùa mèo con , hay là đang dỗ dành trẻ con đây?
Emily trong bọc có khoại sọ, lần này, cũng không thèm quan tâm đến Trương Thành.
Trương Thành cũng chú ý đến bọc đồ của nàng.
Bọc đồ thoạt nhìn vô cùng nặng
Trương Thành mở bọc đồ râ, bên trong toàn là khoai sọ.
Trương Thành cười hỏi: "Ta không biết bên trong Giáo điều của các ngươi, ăn cắp là tội gì nhỉ."
Cao Lăng Yên nói : "Điều thứ 10 của Giáo điều, không được thèm muốn nhà cửa , ruộng đồng, nữ nhân, vật nuôi của những người thân thiết."
Trương Thành hơi kinh ngạc liền hỏi: "Lão bà, ngươi cũng theo đạo Thiên Chúa sao?”
"Từng tham gia cầu nguyện một quãng thời gian, bất quá bệnh của phụ thân, không có chuyển biến tốt đẹp, cảm giác không có chút tác gì, nên em cũng không tin."
Cao Lăng Yên trả lời, rất thành thật.
"Ta không có ăn cắp! Những thứ này không có chủ nhân!"
Emily có chút kích động kêu lên, nàng sinh ra trong một gia đình truyền thống quân nhân vô cùng bảo thủ, mà người nhà làmột trong những con chiên của đạo Thiên Chúa, bởi vậy, Cao Lăng Yên đọc ra giáo điều làm nàng vô cùng tức giận phản bác.
Cái này khiến Emily không thể tiếp nhận được
"Nói đùa mà thôi, đừng kích động như vậy chứ."
Trương Thành vỗ vỗ vào bả vai của Emily , sau đó nói với nàng một câu: "Hiện tại Đông Lăng trấn đã là địa bàn của ta, mọi thứ bên trong đều thuộc về ta, sở dĩ, ta chưa cho phép ngươi đã tự tiện lấy trộm thức ăn của ta, nếu như vậy, xem như trừng phạt, ngươi chỉ có thể lấy thân thể của mình bù đắp tội lỗi của ngươi."
Cao Lăng Yên ở một bên, bịt chặt miệng cố nín cười.
Đối với Trương Thành, Cao Lăng Yên ngày càng hiểu rõ hắn.
Nam nhân này sao, đôi khi rất xấu xa đê tiện, làm cho người người nghiến răng căm hận.
Emily nói: "Không được,ta không thể ở lại nơi này được."
Trương Thành cười hỏi: "Không ở lại đây sao? Vậy ngươi bây giờ muốn đi đâu? Trở lại căn cứ hay sao?"
Lúc này, đám người An Tâm đã chạy tới, trong túi các nàng chứa đầy khoai sọ.
Sau Khi trông thấy Trương Thành , đám người An Tâm lập tức trở nên an tĩnh trầm mặc.
Emily nói: "Trần Cường đang đi đến căn cứ, ta phải đi ngăn cản hắn, nếu không ngăn cản hắn, vậy hắn có thể sẽ hủy đi tương lai của toàn bộ nhân loại."
Trương Thành hỏi: "Trần Cường? Ai nha? Hi vọng của toàn bộ nhân loại sao, Ngươi miêu tả có chút khoa trương phải không?"
Emily lúc trước cũng chỉ nói với Trương Thành, tiểu đội của nàng gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng không nói rõ chi tiết cho Trương Thành, là Trần Cường giết những thành viên khác bên trong tiểu đội, cướp đi vũ khí của toàn tiểu đội.
Emily trả lời "Hắn giống như ngươi, cũng là người Hoa, là một lính đánh thuê chuyên nghiệp, thực sự mà nói, hắn từng là thuộc hạ của cha ta, Ba ta từng thành lập lên Bắc Cực dong binh đoàn . . . ."
Emily bắt đầu kể rõ về lai lịch của Trần Cường.
Mà điều khiến cho Trần Cường ghi hận tổ chức, chính là khi máy bay trực thăng rơi xuống bệnh viện nhân dân.
Ba người Trần Cường cùng Đỗ Phi, David đều gặp nạn, khiến cho David dẫn bạo thuốc nổ, phá hủy cầu thang của một tầng lầu, vì giúp Trần Cường cùng Đỗ Phi tranh thủ thêm chút thời gian chạy trốn đến nóc tòa nhà bệnh viện
Mà Đỗ Phi trong quá trình máy bay rơi, đã bị thương khá nặng.
Khi được cứu viên , bọn họ được vận chuyển trên chiếc Sikorsky CH-53E Super Stallion, tiến về sở nghiên cứu, nhưng không may lại bị thi triều zombie vây công.
Cuối cùng, Đỗ Phi thương thế quá nặng, lựa chọn hi sinh chính mình, ôm thuốc nổ dẫn bạo giữa bầy zombie, dùng sinh mệnh của bản thân mở ra một đường, để tiểu đội có thể thoát khỏi nội khu thành phố
Trương Thành nói : "Đã hiểu, lãnh đạo toàn là não tàn, hại chết lính đánh thuê dũng cảm, thế nên hắn vì đồng đội quay lại báo thủ tổ chức phải không?."
Emily nói : "Virus này nếu một ngày có thể chữa khỏi, điều đó sẽ cứu vớt toàn bộ thế giới, người được cứu, có thể là hơn 100 vạn, hơn ngàn vạn, thậm chí cả ức người! Thế nên phải ngăn Trần Cường lại, hắn hiện tại là người điên! Hơn nữa, hắn vừa rồi mới đi qua nơi này, nếu như ngươi giúp ta, vậy chúng ta còn có cơ hội ngăn cản hắn lại!"
"Uy, ý nghĩ của ngươi thật sự vô cùng vĩ đại."
Trương Thành gãi đầu một cái liền nói: "Nếu như ta là Trần Cường mà nói, liềng súng uy hiếp tên lái máy bay, buộc hắn quay trở về địa điểm xuất phát, thì Đỗ Phi sẽ sống sót, đừng nhìn ta như vậy, dù sao ta đã nói ta chính là một người ích kỹ, chết sống của người khác, không có liên quan đến ta, ta chết đi, cái thế giới này cũng không hề rơi một giọt nước mắt cho bản thân ta."
Cao Lăng Yên hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt đẹp ngắm nhìn Trương Thành.
Nàng phát giác càng ngày nàng càng ưa thích Trương Thành.
Trương Thành tuy có bộ dạng bất chính, sống vì tư lợi, nhưng lại rất hợp khẩu vị của Cao Lăng Yên.
Hi sinh huynh đệ của mình,hoặc cứu vớt đám tiến sĩ.
Nếu như là nàng ở trong hoàn cảnh đó, nàng chắc chắn cũng làm điều giống như Trương Thành nói
Anh hùng xác thực vĩ đại, Thế nhưng cũng không phải người nào có thêm một chút nhiệt huyết liền đi làm anh hùng.