Ở trên núi thành lập một căn cứ, cũng không phải là không thể được.
Chỉ là, bên trên núi có độ chênh lệch nhiệt độ rất lớn, hơn nữa, muốn lấy nước, tìm kiếm vật tư đều không phải thuận tiện.
Đương nhiên, trên núi thành lập căn cứ, cũng là có chỗ tốt.
Ví dụ tìm kiếm thức ăn.
Có thể từ trên núi tìm kiếm quả dại, rau dại, còn có thể bố trí bẫy rập.
Đồ ăn mặc dù không ổn định, nhưng nếu có kinh nghiệm sinh tồn thì không phải lo lắng, sẽ bị chết đói.
Thế nhưng, cũng chỉ thích hợp với những đoàn đội có số lượng người sống sót ít mà thôi.
Nếu như một đoàn đội hơn 20 người, ở lại bên trên núi, thì sinh hoạt cũng vô cùng khó khăn.
Bởi vì nhiều người, tiêu hao lượng đồ ăn cũng rất nhiều, nước uống cũng tiêu hao nhiều hơn.
Tần suất đi lấy nước ở dòng suối gần căn cứ, tăng thêm nhiều lần.
. . .
Trương Thành kinh nghiệm sinh tồn phong phú, căn cứ quan sát của hắn, hắn phán đoán rằng, trên núi khả năng là một đoàn đội cỡ nhỏ.
Đương nhiên, đoàn đội cỡ nhỏ cũng mang đến uy hiếp tiềm ẩn.
Vì àn toàn của căn cứ đệ tứ, Trương Thành vẫn quyết định giết hết đám người này
Dưới sự hướng dẫn của Trương Thành, Phan Thanh Trúc , Tô Dung Dung, Tương Bội San, từng người đi theo hắn lên núi.
Tháng ba thời tiết mưa nhiều, trên núi bùn đất cũng rất trơn ướt.
Trương Thành đi ở phía trước, hắn sẽ dẫm bằng những mô đất dưới chân, để cho ba người Phan Thanh Trúc không bị trượt chân.
Lúc này, ở trên núi, có một người đàn ông cùng một nữ nhân, đang nhóm lửa.
Thu thập cành cây xung quanh, đều rất ẩm ướt.
Lửa còn chưa bốc lến, nhưng lại không ngừng bốc lên khói dầy đặc.
"Khụ khụ khụ . . ."
Nữ nhân hít phải khói đặc ho khan sặc sụa.
Mà nam nhân cũng che mắt lại, khói đặc làm nước mắt nước mũi chẩy đầy trên mặt hắn.
Sinh tồn bên ngoài dã ngoại, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, cho dù bọn họ có bật lửa, thế nhưng muốn nhóm lửa cũng có không ít khó khăn.
"Hồng Tài, tại sao vẫn không bốc cháy?" Lúc này, một nữ nhân liền đi tới hướng hai người.
Người nữ nhân này trong tay, đang ôm một bó lớn cành cây.
Cành cây rõ ràng đều ngâm qua nước mưa.
Chúc Hồng Tài liền tức giận nói: "Các ngươi đang giở trò quỷ gì vậy, tìm đến một đống củi ẩm ướt này làm sao mà đốt được?"
"Cái thời tiết mắc toi này, khắp nơi đều ẩm ướt? Hơn nữa, ngươi tức giận cái gì hả? Là ngươi yêu cầu ở lại nhóm lửa chứ."
Nữ nhân liền thể hiện sự bất mãn của mình.
Đám người này là một đoàn đội nhỏ có 8 người sống sót, phân cấp cũng không rõ ràng.
Mỗi lần phân công công việc, cũng đều theo nguyên tắc tự nguyện, nếu như không ai tự nguyện thì, oản tù tì để quyết định.
Vẫn bảo trì sự công bằng bên trong đoàn đội.
Mắt thấy hai người đang trừng mắt nhìn nhau, giống như chuẩn bị cãi nhau một trận ầm ĩ.
Nữ nhân nhóm lửa cùng Chúc Hồng Tài , vội vàng khuyên: "Thôi mà Trần Phương, không nên cùng hắn gây sự làm gì, còn nữa, Chúc Hồng Tài, ngươi là nam nhân, cùng nữ nhân so đo, có gì tài ba?"
"Tốt rồi, tất cả đừng ồn ào nữa, mọi người cùng nhau tìm biện pháp nhóm lửa đi, ta cũng không muốn tối nay ăn những cây nấm sống này”.
Lúc này, âm thanh của một nam nhân vang lên.
Giọng điệu vô cùng ôn nhu.
Mặc dù hắn có chút gầy, nhưng độ đẹp trai cũng rất cao.
"Giả bộ, ngụy quân tử, sớm muộn ta sẽ làm thịt ngươi."
Chúc Hồng Tài nhỏ giọng, thấp giọng mắng.
Vừa rồi nam nhân vừa nói chuyện là Trang Tú Kiệt, trong mắt đám nữ nhân, hắn là một nam nhân hiền lành ấm áp đẹp trai.
Tất cả nữ nhân trong đoàn đội đều có hảo cảm với hắn, mà Chúc Hồng Tài tướng mạo thì tầm thường, năng lực cũng chẳng có, làm điều gì cũng không xong.
Bởi vậy, đám nữ nhân đều rất chán ghét hắn.
"Nháo sự cái gì, nghĩ biện pháp đốt lửa đi, dù sao ta cũng không trông cậy vào tên phế vật này."
Lúc này, đi tới một nam nhân đeo kính, tóc buộc đuôi ngựa.
Người đàn ông này ngực có hình xăm đầu sói, trên tai đeo mấy cái khuyên tai, tóc nhuộm màu vàng kim, trông giống bộ dáng của một người xã hội.
Một lát sau, lại có hai nữ nhân quay lại. Trong tay của bọn họ, mang theo một cái túi.
Trong túi chứa nấm ,rau dại, quả dại.
Tại bên trong hoang sơn dã lĩnh này, bọn họ đã thích ứng, mỗi ngày đều ngắt lấy quả dại, rau củ dại và nấm, đó là những thực phẩm chính của bọn họ.
Những người ra ngoài kiếm củi, tìm đồ ăn đều liên tục trở về.
3 nam nhân,5 nữ nhân liền quây lại một chỗ tìm cách nhóm lửa.
Sự thật chứng minh, không phải Chúc Hồng Tài năng lực quá kém, mà là do nhánh cây lá cây quá ướt, căn bản không thể nhóm lên lửa.
Chỉ nhìn khói đặc bốc lên, nhưng không có một chút lửa nào.
Nếu như đốt mà không cháy, vậy tối nay không chỉ không có đồ ăn chín để ăn, hơn nữa, còn không có đống lửa để sưởi ấm .
Vô luận là Trang Tú Kiệt tự mình đến làm, vẫn không thể đốt lửa.
Lúc này, một cô gái rụt rè nói: "Tú Kiệt, thử cái này xem."
Nữ hài tên là Quách Bình Bình.
Nàng đỏ mặt, lấy ra băng vệ sinh.
Đây xem ra là đồ vật trọng yếu của nàng, dùng một miếng là thiếu một miếng.
Những miếng băng vệ sinh này đều là các nàng tìm thấy khi lục soát vật tư lúc trước, mà trong tay nàng, cũng là miếng cuối cùng.
Vài ngày trước Chúc Hồng Tài ngã từ trên núi xuống, bị đá vụn đâm vào da thịt, chảy không ít máu, Quách Bình Bình cũng không có lấy ra.
Lúc này, thế mà lại lấy ra, để cho Trang Tú Kiệt dùng nhóm lửa.
Chúc Hồng Tài trừng mắt lườm nàng, trong lòng thầm mắng: “Mẹ nó khinh người quá mà!”
"Tốt rồi, chúng ta bắt đầu dựng lều thôi."
"Vừa rồi ta thấy bên có trúc, các ngươi đi cùng ta chặt đem về."
"Ta vừa rồi thấy một cây chuối rừng, để ta đi chặt lá."
"Tú Kiệt, ta cùng đi với ngươi."
Lửa đã cháy, đám người Trần Phương lại chia ra hành động.
Bọn họ nghĩ thừa dịp trời vẫn sáng, thu thập nhiều một chút vật tư trở về.
Hoàn thiện lều trại của bọn họ, để cho bọn họ có chỗ nghỉ chân thoải mái hơn.
Bốn người Trương Thành lúc này đã đi đến phụ cận đám người, tận mắt nhìn thấy 8 người sống sót này, đang chia ra tìm kiếm vật tư.
Mà Chúc Hồng Tài đang lặng lẽ đi theo đằng sau Trang Tú Kiệt cùng Quách Bình Bình .