Zombie lao tới, rất nhanh bị quân đoàn đất bồi xử lý.
Bọn chúng quả thật rất thiện chiến.
Khảm đao, côn sắt, búa, khảm đao, cờ lê, đều chuẩn ác chém vào đầu của Zombie .
Giết Zombie số lượng không nhiều , cũng không phải việc gì khó.
Chỉ cần có dũng khí đối mặt với Zombie, đồng thời, nắm giữ kỹ xảo chiến đấu, chỉ cần một vài lần là trở nên quen thuộc.
Lúc này, đám người Lưu Mai đã tìm thấy 6 chiếc xe.
6 chiếc xe chắc chắn không đủ.
Nhưng, nếu tìm kiếm xa hơn có thể sẽ tìm thấy nhiều xe hơn.
Các đoàn đội khác tỏa ra tìm kiếm xe, chỉ cần kiểm tra, nếu xe không có vấn đề gì lớn, liền xử lýhoặc những vật dơ bẩn trong xe.
Một chiếc xe Buick SUV vừa được dọn sạch, Lưu Mai liền lái trở về, đi đến trước mặt Long Chương nói : "Lão đại, chiếc xe này sạch sẽ."
Lúc này, Long Chương nhìn qua chiếc xe, sau đó ngồi lên.
Lưu Mai cũng leo lên xe.
Tài xế của Long Chương,là một người trẻ tuổi chỉ khoảng 17 tuổi.
Hắn gọi Từ Hạo, từ lúc virut bộc phát đến giờ, vẫn đi theo Long Chương.
Mặc dù là thuộc hạ thân tín, nhưng vẫn luôn thủy chung lưu lại bên người của Long Chương .
Đương nhiên, đi theo Long Chương, ăn ngon uống sướng, hơn nữa còn rất an toàn, Long Chương đối với Từ Hạo cũng rất tốt, nữ nhân, ăn uống, đều thoải mái.
Lúc này, Từ Hạo chạy xe, hắn đi rất chậm.
Mà quân đoàn đất bồi đi theo bên cạnh xe, dần dần vượt lên phía trước.
Bọn chúng được sắp xếp theo từng tổ, tổ đội của Hổ Nữu có nhiệm vụ mở đường.
Một lát sau, Lưu Mai, Điền Hạc, Cao Kiện cùng thủ hạ, liền lái về một chiếc xe.
Đám thân tín đều được ưu tiên lên trước.
Trên đường lớn, Quân đoàn đất bồi đi hơn 30 chiếc xe, trong đó, có 6 chiếc xe tải nhỏ.
Mà ở trên đường, số lượng Zombie chết trên tay chúng, cũng vượt qua 400 đầu,
Từ Hạo hỏi: "Lão đại, chúng ta đi nơi nào?"
Lần này xem như đại quân xuất chiến, nhưng bọn họ không biết căn cứ của địch nhân nằm ở đâu tại Đông Lăng trấn.
Mà Đông Lăng trấn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tìm ra được cũng rất khó khăn.
Long Chương cầm lấy bộ đàm, ấn nút call, nói : "Chia ra tìm, sau khi tìm thấy lập tức báo cáo."
Không chỉ có bản đồ của Đông Lăng trấn , các thị trấn bên cạnh, Long Chương cũng đều có.
Lúc này, dưới mệnh lệnh của Long Chương quân đoàn đất bồi liền chia nhỏ.
Bọn chúng lập tức liền chia ra đi đến những thôn xung quanh, tốc độ rất nhanh
Bên trong căn cứ đệ tự.
Đám người Điền Mặc Lan đang cảnh giác cao độ, nữ nô lệ bên trong cứ điểm, đều cho vào phòng an toàn . . .
Lúc này, bên trong phòng an toàn, hai người Quản Ánh Tuyết cùng Ngả Vi đang làm nhiệm vụ giám sát đám nữ nô lệ.
Trên người của hai người, đều mang theo bộ đàm, chờ đợi mệnh lệnh của Điền Mặc Lan .
Đây cũng không phải lần đầu tiện họ vào phòng an toàn.
Chỉ cần hạ lệnh tiến vào phòng an toàn, vậy chắc chắn có người xâm phạm lãnh địa.
Đối với người xâm nhập, các nô lệ nữ cũng không còn xa lạ.
Trương Thành cũng từng là người xâm nhập, xâm chiếm Đông Lăng thư viện, đuổi tất cả nam nhân bên trong, chiếm lĩnh Đông Lăng thư viện.
Bất quá, Trương Thành cũng không tệ lắm, mặc dù các nàng đều phải làm việc nặng nhọc, nhưng thức ăn c an toàn đều được bảo đảm.
Tường vây mà các nàng xây dựng vất vả, khiến ban đêm các nàng ngủ cũng thoải mái hơn, không còn lo lắng Zombie đột nhiên xuất hiện.
"Khụ khụ khụ . . ."
Tạ Xảo đột nhiên ho khan, mấy ngày trước bị cảm lạnh, mặc dù đã uống thảo dược mà Nghiêm Thải đưa cho, nhưng vẫn chưa khỏe hẳn.
Tại bên trong tận thế, cảm mạo cũng là một bệnh khiến người ta phải đau đầu.
Bởi vì dược vật tương đối khan hiếm, hơn nữa, cảm mạo còn lây nhiễm.
Lúc này bên trong phòng an toàn, nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ, lại càng dễ lây bệnh.
Mã Trân Trân liền nói Quản Ánh Tuyết : "Quản tỷ, hay để nàng ra phòng khác, chứ như này sẽ dễ lây nhiễm cho tất cả."
Thuốc cảm mạo cần điểm tích lũy để đổi.
Mà LV0 là không có đi chỉ có thể uống thảo dược mà Nghiêm Thải hái .
Về phần đám người Mã Trân Trân các nàng đều không muốn bỏ ra điểm tích lũy để chữa bệnh, dù sao, nếu như các nàng bệnh, đều phải tốn tích phân mới có thể được chữa trị.
Quản Ánh Tuyết nghĩ một chút, cũng cảm thấy có đạo lý, liền cùng Ngả Vi thương lượng một chút.
Ngả Vi cũng đồng ý.
Quản Ánh Tuyết cầm bộ đàm, ấn nút call, nói : "Chủ nhân, Tạ Xảo ho khan rất nhiều, ta nghĩ nên để nàng đi đến một phòng khác."
Sa sa sa.
Bộ đàm truyền đến giọng nói của Điền Mặc Lan .
Điền Mặc Lan nói : "Có thể."
Quản Ánh Tuyết vừa mở cửa phong an toàn, sau đó sai người đưa Tạ Xảo ra ngoài.
Tạ Xảo sau khi rời khỏi.
Phòng an toàn còn chưa đóng lại.
Ầm!
Tiếng súng vang lên.
Là tiếng súng bắn tỉa.
"Nhanh nằm xuống!" Trong bóng tối, một nam nhân hô lớn.