Lưu Huy cùng Cao Kiện chết, khiến cho thuộc hạ đang lo lắng, lập tức an tĩnh lại.
Dưới ánh nhìn soi mói của đám tay chân, Long Chương đi lại bên cạnh xác của Lưu Huy cùng Cao Kiện , lấy đi súng cùng tất cả đạn dược của bọn chúng.
Về phần thủ hạ của Long Chương , cả đám yên lặng thở cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ đều sợ sẽ bị Long Chương giết chết.
Lúc này, Lưu Mai nhìn trộm về phía xác chết Cao Kiện cùng Lưu Huy, yên lặng không dám nói một câu nào.
Mặc dù hai người kia đều là một đầu lĩnh của tiểu đội, nhưng Long Chương thích giết là giết không cần nói nhiều.
Hiện tại tất cả đều yên lặng làm theo lệnh của Long Chương, trừ phi bọn chúng dám nổ súng về phía Long Chương .
Lúc này, Trương Thành cùng Phan Thanh Trúc, đang dọn dẹp từng phòng trong nha.
Mà Điền Mặc Lan cùng Cao Lăng Yên phối hợp dọn dẹp một tòa nhà khác.
Số lượng ác ôn bên trong căn cứ đệ tứ, càng ngày càng ít.
Tuy nhiên, không thể coi thường kẻ địch được.
Một viên đạn thôi cũng có thể giết người.
Không ai có thể nắm chắc được,từ một phương hướng nào đó, hay một góc khuất nào đó, một viên đạn bay ra.
Trương Thành cầm bộ đàm, ấn nút call, nói : "Bên anh đã dọn dẹp sạch sẽ, các em bên đó thế nào?"
Điền Mặc Lan nói : "bên này em cũng xử lý xong toàn bộ."
Lúc này, Cao Lăng Yên vẫn đang lưu lại trên góc nhà làm do thám, nhìn chằm chằm một phòng ở phía trước.
Bỗng nhiên, Từ cửa kính của phòng đó, đột nhiênxuất hiện một bóng người
Ba!
Ba!
Ba!
Một tràng đạn bắn về phía Cao Lăng Yên.
Cao Lăng Yên phản ứng vô cùnh, sau khi nhìn thấy bóng người hiện lên, trước tiên liền từ trên cao nhẩy xuống.
Phanh phanh phanh phanh! ! !
10 mấy viên ngói bị đạn bắn, vỡ tan tung tóe văng xuống mặt đất.
Mà rơi xuống đất sau Cao Lăng Yên, một cái tại chỗ quay cuồng, tan mất kình đạo đồng thời, tránh đi đuổi tới viên đạn.
Cũng may người bị bắn là Cao Lăng Yên, nếu như đổi lại là Điền Mặc Lan, không thể nhanh nhẹn đến như vậy, động tác hoàn mỹ đến như vậy.
Bất quá, mặc dù là tránh thoát tấn công bất ngờ của địch nhân, nhưng toàn thân của Cao Lăng Yên cũng toat đầy mồ hôi lạnh.
ừa rồi chỉ chậm một nhịp thôi là đã trúng đạn.
Cao Lăng Yên vội vàng cầm lấy bộ đàm, trả lời: "Mặc Lan,phòng hướng 12h tầng hai, có người rất lợi hại!"
"Ta đã biết." Điền Mặc Lan ng bộ đàm, nàng muốn săn giết tên kia.
Nhưng mà, lúc này Long Chương đã rời khỏi căn phòng đó
Hiện tại hắn đang chơi một trò chơi săn giết, hắn không phải con mồi, mà là thợ săn
Mà thợ săn thì không bao giờ đứng im tại chỗ, chờ con mồi đưa tới cửa, càng sẽ không để cho con mồi biết rõ vị trí của hắn.
"Lão đại, chờ chúng ta một chút."
Hai tên tiểu đệ liền đuổi theo, bọn họ muốn đi theo Long Chương.
Nhưng , bọn họ vừa mới chạy ra đến cửa, liền bị Điền Mặc Lan phát hiện.
Ba! Ba! Ba!
Một súng một người, một tên bị xuyên thủng mi tâm.
Tên còn lại bị bắn trúng yết hầu.
Điền Mặc Lan có thuật bắn súng vô cùng cường đại, tại bên trong 150 mét, không có độ sai lệch.
Mà Lưu Mai vừa muốn đi ra ngoài, nhìn thấy hai tên thuộc hạ gục ngã, mụ sợ hãi không dám bước tiếp.
"Mai tỷ, làm sao bây giờ!" Lưu Mai bên cạnh còn 5 tên thuộc hạ 3 nam 2 nữ,từ lúc tiến vào trong căn cứ vẫn một mực đi sau Long Chương.
Không nghĩ tới, Long Chương lại bỏ rơi bọn họ, không cho họ đi theo nữa
Lưu Mai cầm súng lục, nói: "Trước thủ trong phòng!"
Nàng bây giờ cũng không dám đi loạn.
5 tên thuộc hạ bên cạnh Lưu Mai, chỉ có hai tên nam nhân có súng, 3 nữ nhân còn lại chỉ có gậy gỗ cùng khảm đao.
Lúc này, Điền Mặc Lan cầm bộ đàm, nói : "Dung Dung, Bội San, trông chừng các tòa nhà, đề phòng đối phương ẩn nấp."
"Đã biết."
"Đã biết."
Tô Dung Dung cùng Tương Bội San au trả lời.
Mà Trương Thành mang theo súng, rời khỏi phòng sinh hoạt, hắn cầm theo bộ đàm, hỏi: "Lăng Yên, bên đó còn có người sao?"
"Chờ đã, em lên lại nóc nhà kiểm tra." Cao Lăng Yên nhìn xung quanh, sau đó một lần nữa leo lên nóc một tòa nhà.
Bởi vì có Long Chương tồn tại, Cao Lăng Yên cẩn thận hợn rất nhiều.
Thân của Nàng cong lại, giống như một con mèo nhỏ, bò trên mái ngói, nhẹ nhàng từng bước một, mắt quan sát xung quanh, nhìn sau một cánh cửa sổ, có bóng người hiện lên.
Cao Lăng Yên vội vàng nói: "11 giờ, có 1 người đang đi tới!
Lúc này, Long Chương đã đi vào trung tâm của căn cứ, nơi này có phòng an toàn, tháp canh cũng ở đây.
Chỗ nguy hiểm nhất, chính chỗ an toàn nhất.
Long Chương tin tưởng, những tên kia cũng không nghĩ tới, hắn sẽ đi tới đấy
Lúc này, Long Chương xách súng, dùng báng súng đập vỡ cửa kính.
Xoảng!
Thủy tinh vỡ rơi xuống đất, dọa cho Tạ Xảo sợ hãi run rẩy.
Long Chương leo qua cửa sổ đi vào, tiếng giầy của hắn, đạp lên những mảnh kính vụn rạo,như nhắc nhở cho Tạ Xảo , đám ác ôn đã tiến vào đây.
Lúc này, Long Chương liền tìm kiếm bên trong lầu một, hắn nhìn thấy phòng an toàn.
Cửa phòng an toàn, là một cánh cửa thép dầy, chỉ có thể mở được từ bên trong.
Bên trong khẳng định có người.
Long Chương nâng súng lên, nổ súng về phía cửa sắt
Phanh phanh phanh! ! !
Viên đạn bắn trên tấm thép, văng lên vô số tia lửa nhỏ, trên cửa xuất hiện không ít những vết lõm.
Tuy nhiên vẫn không có phá hủy hoàn toàn cửa sắt.
Mặc dù không có độ dầy như những cửa thép ở ngân hàng, nhưng đạn súng trường QBZ-95 không thể nào xuyên thủng hoàn toàn.
Nhưng cũng đủ khiến cho đám nữ nhân bên trong run sợ.
Tạ Xảo nghe thấy tiếng súng từ phòng an toàn,nàng muốn nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn.
Nhưng, nàng vừa mới mở cửa sổ, liền bị Long Chương phát hiện.
Ầm! Ầm ầm!
Long Chương giơ súng lục lên, ba phát đạn găm trúng lưng của Tạ Xảo , bắn chết Tạ Xảo tại chỗ.
Mà bên trong phòng an toàn , đám nữ nô lệ bị dọa sợ ôm lấy nhau thật chặt.
Quản Ánh Tuyết đương nhiên cũng sợ.
Bất quá, nàng cùng Ngả Vi lập tức lấy bộ đàm, liên hệ Trương Thành: "Chủ nhân mau tới cứu lấy chúng ta!"