Ba người Lam Hiểu cả người đầy những vết thương , khắp nơi đều cảm thấy sưng tấy cùng đâu nhức, ngay cả lúc uống nước, há mồm cũng là việc vô cùng đau nhức.
Về phần ăn cơm sao? Làm gì có cơm mà ăn!
Ba người các nàng bị đánh một trận hội đồng xong, liền bị nhốt vào "Phòng tối "
Đây là một gian phòng được thiết kế biệt lập.
Kim Phượng Chi khi dậy dỗ những người mới đến, tổng kết ra kinh nghiệm , mới Phát minh ra thứ này, gian phòng chuyên môn dùng để dạy dỗ người mới .
Đương nhiên, nếu người mới tới biết điều,thì cũng không cần đi vào trong phòng tối để chịu khổ.
Ngược lại, thì đây trở thành món chính của đám người cứng đầu.
Bên trong gian phòng chỉ có một ít chiếu rách, trừ thứ đó ra, họ đào một cái rãnh đổ nước xuống, muốn uống nước, chỉ có thể giống như mèo hoàng chó dại mà thôi.
Bây giờ là mùa hè, ngủ chiếu cũng không phải vấn đề gì lớn. Thế nhưng cảm giác đói bụng lại không dễ chịu chút nào.
"Tỷ, em đói quá . . ."
Lý Tuyền nhẹ rên, nàng không dám nói lớn, thứ nhất là sợ vách có tai, thứ hai là nói chuyện quá lớn, vết thương trên miệng sẽ đau nhức.
"Ta cũng đói bụng." Từ Tình cũng nhẹ than.
Lam Hiểu bị thương nặng nhất, mặt mũi đều là máu,lúc nàng bị giam vào đây, nằm bệt trên mặt đất một lúc lâu mới có thể dựa vào tường, ngồi dậy.
Lam Hiểu nói : "Đừng sợ, có tỷ tại đây, tỷ sẽ mang theo các ngươi chạy trốn."
Ngày thứ hai, khi trời vừa sáng, suốt một đêm ba người Lam Hiểu, Lý Tuyền, Từ Tình bị cơn đói dầy vò không thể nào ngủ được.
Két~.
Khóa cửa được mở ra.
Mở cửa là một nữ nhân tóc ngắn, mặt mũi nữ nhân này khắp nơi là sẹo, nữ nhân mang theo một bình nước, cùng một chiếc đĩa, sau đó, liền mang một chút cơm để vào trong đĩa.
Cơm trong đĩa lúc này hiển nhiên là cơm thừa.
Mặt trên vẫn dính một chút vụn rau,thẩm chí còn ngửi thấy mùi hơi thiu
Ba người Lam Hiểu lúc đến đã nhìn qua nhà kính trồng rau quả, tuy nhiên, gần một năm rồi các nàng còn chưa được ăn một chút rau nào.
Mặc dù có mùi thiu, nhưng đám người Lam Hiểu , lập tức cúi đầu xuống ăn
"Hừ." Nữ nhân đưa cơm liền quay người rời đi, cửa một lần nữa được khóa lại.
Đồ ăn cũng không nhiều, cơm thậm chí không đủ cho một người ăn.
Lam Hiểu, Từ Tình, Lý Tuyền đều rất đói bụng, không đầy một phút, liền ăn sạch cơm bên trong đĩa, nhìn những hạt cơm đang rơi trên mặt đất, các nàng liền nhặt lên bỏ vào mồm, không để phí một hạt cơm nào hết.
Sau khi ăn xong, ba người Lam Hiểu ta sờ xuống bụng.
Đói bụng . . .
Bụng vẫn sôi.
"Thức ăn nơi này, thật là thơm ngon a!"
"Nhưng mà lại quá ít!"
Lý Tuyền cùng Từ Tình nói thầm.
Lam Hiểu nói : "Ít nói chuyện, giữ lại sức lực, chúng ta sẽ trốn khỏi nơi này."
. . . Ngày thứ ba, trời vừa sáng, Lam Hiểu, Lý Tuyền, Từ Tình một đêm đói bụng , hiện tại ba người đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng tối, các nàng chờ người ta đưa cơm đến.
Nhưng mà, cửa không hề mở. Các nàng đợi mãi đợi mãi, suốt cả một ngày . . .
"Tên đưa cơm chết ở đâu rồi?!" .
"Đói chết mất!"
"Ta muốn ăn cơm."
Lý Tuyền cùng Từ Tình hướng đập mạnh vào cửa chính la hét, tay chân của các nàng đều bị khóa chặt, chỉ dùng thân mình huých vào cửa chính mồm la lớn .
Thế nhưng , căn bản không có ai quan tâm các nàng đang phản đối.
"Tỷ, không phải họ quên mất chúng ta chứ."
"Không phải muốn bỏ chúng ta chết đói chứ."
Ngay tại lúc Lý Tuyền cùng Từ Tình nói chuyện, phòng tối vẫn bao trùm trong sự tối tăm.
Một tia sáng cũng không có.
Cửa sổ cũng bị những mảnh vải đen che ánh sáng.
Hiện tại có thể liên tưởng đến từ ” tối như hũ nút”, đưa bàn tay ra trước mặt cũng không thể thấy được năm ngón tay.
Hôm nay không chỉ không có đồ ăn, còn không có cả nước, không một chút ánh sáng
. . . Ngày thứ tư, trời sáng chưa vậy?
Không có đồ ăn, không có nước, không có ánh sáng . . .
Mấy giờ rồi? Không có đồng hồ làm sao có thể biết rõ.
Hôm nay có nguoif đưa cơm hay không? Sẽ không phải lại không đến chứ!
Lý TuyềTừ Tình, Lam Hiểu nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Ngày thứ năm.
Cửa vẫn đóng chặt một cách im lìm.
Cơm, người đưa cơm vẫn không đến.
Lam Hiểu bụng đã lép kẹp, nằm trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn về phía cửa chính. .
Các nàng đã đói bụng ba ngày!
Ngày thứ sáu.
Két~.
Cửa cuối cùng đã mở ra.
Thế nhưng, người tiến vào, trong tay cầm đèn pin cường quang.
Lam Hiểu mấy ngày nay đều chìm trong bóng tối, bị đèn pin cường quang chiếu vào mặt không thể chịu được, hai mắt theo phản xạ nhắm chặt lại, nằm rạp trên mặt đất
Bành! Bành! Bành!
Người tiến vào, liền bắt đầu cho các nàng một bài tẩm quất miễn phí bằng cả tay và chân.
"Nghe đây, quy củ trong căn cứ. . ."
"Đầu tiên, điều thứ nhất, cũng là trọng yếu nhất, đó chính là tôn trọng chủ nhân! Chủ nhân mà nói, là phải tuân thủ vô điều kiện, bất luận trái lại quy củ của chủ nhân, đều sẽ bị nghiêm trị. . ."
Lúc một nữ nhân đang giảng giải quy củ căn cứ, thì nữ nhân còn lại liên tục dùng tay dùng chân đánh lên người ba người Lam Hiểu
Một trận tay đấm chân đá, đánh cho ba người Lam Hiểu vô cùng đau đớn .
"Tới ăn cơm đi." Nữ nhân nói xong, liền có người mang cơm trộn lẫn với nước, giống như đang cho lợn ăn.
Những nữ nhân nảy rời khỏi phòng tối, Ba người Lam Hiểu mới lết từng chút một đến cạnh rãnh nước, cũng không quan tâm cách ăn của mình, liền lấy tay bốc từng chút cơm cho vào mồm.
Vẫn ngon quá, nhưng mà vẫn ít như vậy!
Ba người liếm sạch từng hạt cơm, sau đó mới bò lại chỗ nằm.
. . .
Ngày thứ bảy.
Trời đã sáng.
Cửa được mở ra.
Kim Phượng Chi nhìn ba người bên trong phòng tối rồi quay lại nói: "Đem các nàng mang ra."
"Vâng!" Đám nữ nô lệ đi vào bên trong phòng tối, kéo ba người Lam Hiểu ra bên ngoài.
Ba người quỳ trước mặt Kim Phượng Chi, Kim Phượng Chi liền nói : "Muốn ăn cơm sao?"
"Vâng."
"Vâng."
Lý Tuyền cùng Từ Tình lập tức trả lời .
Lam Hiểu không trả lời.
Kim Phượng Chi hỏi: "Rất có cốt khí nha, muốn bị nhốt thêm bẩy ngày nữa sao?"