Sáng sớm, Trương Thành thức dậy, việc đầu tiên hắn làm là đi rửa mặt mũi.
Trầm Mộng Dao cùng Vương Sắc cũng tỉnh dậy, hai người các nàng, tối qua cùng ngủ với Trương Thành .
Lúc này, Trương Thành rửa mặt xong, liền thay quần áo sạch sẽ, đi đến phòng tập thể hình.
Dụng cụ trong phòng thể hình, là thời gian trước Trương Thành mang về từ trên thị trấn.
Mặc dù không thể đầy đủ như bên trong biệt thự, nhưng hắn tập luyện động tác tạ sâu ngồi xổm, thì dụng cụ này cũng đủ rồi.
Mà Đám Trầm Mộng Dao rửa mặt xong, cũng đi đến phòng t chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, các nàng buổi sáng đều uống một ly bột protein, sau đó chạy bộ, nhảy dây, tăng cường khả năng của tim phổi, sau đó chính là huấn luyện lực lượng.
Hai giờ rèn luyện, Trương Thành đầu đã đầy mồ hôi.
Lúc này, Tô Dung Dung mới đi đến, nói với Trương Thành : "Lão công, bữa sáng chuẩn bị xong."
Trương Thành liền đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền bắt đầu đi đến ăn điểm tâm sáng.
Hôm nay bữa sáng rất phong phú.
Trừ lợn rừng nướng tối qua còn thừa lại, còn có trứng gà mang từ tổng bộ đến đây
Phan Xảo Xảo cùng Dương Hiểu Hồng ,hai cô bé tay mỗi người đều cầm một chiếc chân heo nướng, khắp mồm miệng đầy là dầu mỡ.
Trương Thành vừa mới ngồi xuống, Vương Kỳ liền múc cho Trương Thành một bát cháo.
Mọi người trong “nhà “ bắt đầu một bữa ăn sáng, trong khi đám nữ nô lệ bắt đầu làm việc.
Thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi của đám Nữ là buổi sáng 5 giờ rời giường, buổi tối 9 giờ nghỉ ngơi.
5 giờ sáng,9 giờ tối, cũng giống như những người nông dân chân chính vậy.
Sau khi rời giường, đám nữ nô lệ thường uống một bát cháo loãng, đó đi đến nông trại làm việc.
Việc đồng áng, cũng không phải là nhiều, kỳ thật chỉ crải qua vài ngày khổ cực, hiện tại cũng là nhàn rỗi.
Ăn điểm tâm xong, Trương Thành liền dẫn Trầm Mộng Dao, Vương Sắc,Kiều Thư, Dương Hiểu Hồng, Phan Xảo Xảo đi tới nông trường.
Hôm nay noi theo lệ cũ hắn sẽ dẫn mọi người tuần tra địa bàn.
Mà trước khi Trương Thành lên đường, Điền Mặc Lan đã thả ra máy bay không người lái.
Lái xe bán tải, chạy ở trên đường, Trương Thành ngâm nga một bài hát, cùng các nữ nhân tán gẫu.
Kiều Thư thỉnh thoảng cũng nói chen vào mấy câu, nàng bây giờ cũng không còn tư ti như trước, dần đã dung nhập vào cái “nhà” này.
Dù sao, hiện tại nàng cũng đươc Trương Thành, cùng bọn tỷ muội chấp nhận, không còn là bình hoa di động nữa.
Dò xét địa bàn là một chuyện khấ buồn tẻ, rất đơn điệu, nhưng lại không thể không làm.
Trương Thành ngáp một cái. Sau đó, đem xe lái đến bên suối.
Xe bán tải bên trên có lưới bắt cá, chậu rửa mặt, thùng nước, Dương Hiểu Hồng cùng Phan Xảo Xảo nhanh chóng chạy xuống xe, lao vào trong suối bắt cá tôm.
Còn Trương Thành liền thả ra máy bay không người lái điều tra xung quanh, Vương Sắc tìm một sườn đất cao xung quanh suối, dựng lên súng bắn tỉa, bắt đầu kiểm tra tình huống xung quanh.
Ách . . . Ách ách . . . .
. . . Ah…..Ah . . .
Lúc này, có vài đầu Zombie đi tới.
Kiều Thư rút đao ra, chủ động đi qua.
Một đao bổ vào đầu Zombie.
Không biết có phải từ lúc lần đầu giết người khiến cho Kiều Thư càng ngày càng tự tin hay không? Hiện tại nàng giết zombie lại không hề sợ hãi như trước.
Tiếp, Kiều Thư một chân đạp vào người Zombie khác, Zombie ngã trên mặt đất, nàng dẫm lên người nó, một đao đâm xuyên qua đầu Zombie .
Giết người, giết Zombie . . .
Dùng năng lực của mình, đem lại sự tín nhiệm của mọi người, trở thành người có ích trong gia đình.
Đây cũng là điều mà Kiều Thư gần đây "Giác ngộ" được.
Mà nàng tin tưởng, nàng biểu hiện càng ưu tú, sẽ càng ương Thành ưa thích.
"Làm thật tốt."
Trương Thành giơ ngón tay cái hướng về Kiều Thư .
Từ Mỹ Kỳ cùng Nghiêm Thải lúc này đang lên núi hái thảo dược.
Mặc dù vừa tới một ngày, nhưng Từ Mỹ Kỳ đã hiểu rất nhiều vn cứ.
Mà trước khi ngủ tối hôm qua, Từ Mỹ Kỳ còn cùng Vương Lệ, Mã Trân Trân trò chuyện rất lâu.
Tuy nhiên, Từ Mỹ Kỳ cũng không nhắc gì đến bất cứ một đoàn đội sống sót nào.
Điều này khiến cho Mã Trân Trân cùng Dương Phân bắt đầu hoài nghi.
Dù sao, từng người sống sót khi bắt đầu tận thế đều là những người bình thường, trừ phi năng lực mạnh mẽ thực sự như Trương Thành, mới có thể một mình sinh tồn, phần lớn người, đều phải dựa vào đoàn đội, mới có thể sinh tồn.
Đương nhiên, Mã Trân Trân cùng Dương Phân cũng không phải người ngu ngốc, những điểm đáng ngờ này, các nàng đều không vạch rõ trước mặt Mỹ Kỳ.
Nghiêm Thải nhìn xuống đồng hồ, rất nhanh đã tới 11 giờ.
Lúc này, bên trong giỏ trúc trên lưng,đã trĩu nặng.
Thế là, Nghiêm Thải liền đi xuống một tán cây cổ thụ, đồng thời từ bên trong giỏ trúc lấy ra một tấm vãi, trải trên mặt đất, sau đó ngồi xuống, nói : "Mỹ Kỳ, tới nghỉ ngơi một lát đi."
"Ân." Từ Mỹ Kỳ đi tới.
Nghiêm Thải lấy ra bình nước.
Từ Mỹ Kỳ cũng lấy ra bình nước của mình.
Nghiêm Thải uống nước xong, tựa vào thân cây cổ thụ, nói: "Mỹ Kỳ ngươi có nghĩ qua sẽ đi tìm người nhà không??"
Người nhà . . .
Từ Mỹ Kỳ trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu.
Nghiêm Thải mặt đầy thương cảm nói: "Ta trước đó xin nhờ qua Trân Trân tỷ, đi tới thôn, cố ý trở về nhà một chuyến, tuy nhiên mọi người đều đã bị biến thành Zombie."
"Ân." Từ Mỹ Kỳ đáp lại, giọng rất bình thản.
Tuy vậy, Nghiêm Thải cũng không quá để ý.
Nghiêm Thải nói ra: "Hi vọng người nhà của ngươi có thể bình an, có một ngày các ngươi có thể tụ hợp với nhau."
Từ Mỹ Kỳ nắm chặt nắm đấm.
Hai chữ người nhà, tựa hồ đang chạm vào nỗi đau bên trong nội tâm của nàng, một nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể vậy.
Mà Nghiêm Thải đều nhìn rõ vẻ mặt của Mỹ Kỳ lúc này.
Tối hôm qua Mã Trân Trân cũng nói qua với nàng, để nàng quan sát Từ Mỹ Kỳ.
Lúc ấy Nghiêm Thải còn cảm thấy buồn bực, Từ Mỹ Kỳ mặc dù là người mới, nhưng cần giám sát sao?
Hiện tại xem ra, trên người Từ Mỹ Kỳ quả thật là có bí mật.