Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 586:

Chương 586

Đoàn đội du mục

sharedby: truyendichgiare.com


Đám người này có thể nói là dân di cư ( du mục) vì bọn họ không hề có chỗ ở cố định.

Người đứng đầu tên là Vương Phương, hắn năm nay 35 tuổi, là một người đam mê quân sự, đồng thời cũng là một người chuyên sản xuất cùng buôn bán nỏ quân dụng.

Mặc dù nỏ quân dụng thuộc về mặt hàng bị cấm buôn bán, tuy rằng loại nỏ quân dụng mà hắn bán chỉ là một loại sản phẩm nhái, nhưng nói về lực sát thương lại không thua kém nhiều nỏ quân dụng.

Nỏ làm bằng thép chiều dài khoảng 80 cm, chiều rộng khoảng 60 cm, được trang bị thêm ống ngắm, tên nỏ dài khoảng 16 cm,đầu mũi tên dài khoảng 6cm, đường kính 8 milimét, được gắn thêm đuôi tên làm bằng nhựa plastic, tầm bắn đạt tới 90 mét, độ chính xác trong khoảng 60 mét, lực bắn hơn 90 cân, tốc độ bắn 62 mét/ giây, có lực xuyên thấu một tấm thép dầy 5 mm.

Trước khi virut bùng phát, những người thành phố, rất thích được hòa mình vào thiên nhiên nơi rừng núi, trong số những người đó cũng không ít người thích săn bắn.

Súng là một thứ rất khó kiếm ở Trung Quốc, bởi vậy, nỏ quân đội của Vương Phương lại vô cùng a chuộng.

Thông qua vòng tròn bằng hữu,cùng với app QQ, Vương Phương đã bán được rất nhiều nỏ quân đội, cùng với dao găm nhái lại dao găm quân đội, kiếm lời một số tiền không nhỏ.

Khi Virut bùng phát, Vương Phương đang đến công xưởng lấy hàng chuẩn bị đi chuyển.

Trong nhà xưởng có không ít công nhân sau khi virut bùng phát, bị biến thành Zombie.

Vương Phương lúc bình thường rất ưa thích tập luyện, lại tự luyện tập một số kỹ xảo cẩn chiến, bởi vậy, dù hắn vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn thành công giết chết Zombie, cứu mấy tên công nhân.

V, người đi theo Vương Phương càng ngày càng nhiều.

Nam nữ đều có, hợp thành một đoàn đội lang thang như lúc này.

Vương Phương không có lựa chọn thành lập căn cứ tại một địa phương cố địnhởi vì hắn biết rõ, chỉ cần địa phương nào có người sống sót, những con Zombie kia cũng sẽ đến.

Sở dĩ, Vương Phương mang người, muốn đi đến bến tàu ra khơi, bởi vì chỉ khi ở những hòn đảo tách biệt, mới có thể không còn lo sợ Zombie.

Thế nên, Vương Phương chưa bao giờ nghĩ tới, việc chiếm lấy Đông Lăng trấn , tranh đoạt địa bàn vớời st khác.

Đoạt địa bàn, trong quá trình này chắc chắn sẽ có thương vong, hơn nữa, dưới thi triều đông đảo, muốn thủ tại Đông Lăng trấn là một điều bất khả thi.

Đã không thể phòng thủ, lại chắc chắn có thương vong, vậy tại sao phải tranh đoạt Đông Lăng trấn đây?

Chỉ là không phải ai cũng cùng ý kiến với Vương Phương .

Ví dụ như thanh niên râu dê, hắn tên là Kha Kiệt, gia nhập đội ngũ của Vương Phương , đã gần 7 tháng.

Mặc dlà Vương Phương đã cứu hắn, nhưng một nắm gạo ân, một đấu gạo thù.

Kha Kiệt không tán đồng quan niệm của Vương Phương .

Đến Giang Khẩu, gia nhập vào căn cứ Giang Khẩu sao?.

Căn cứ này lấy quan chức làm chủ bên trong căn cứ, cũng dùng quan chức để thu hút những người sông sót.

Có phquan chức hay không, Kha Kiệt không thể nào phán đoán được.

Nhưng, Kha Kiệt năm nay mới 21 tuổi, i tốt nghiệp đại học, huyết khí phương cương, không muốn bị người ta la hét, tùy ý sai sử, bởi vậy hắn không muốn gia nhập Giang Khẩu.

Trời tối, Vương Phương tìm một khoảng rừng vắng, hắn muốn dừng chân ở nơi này đêm nay.

Đoàn đội của Vương Phương hầu hết sinh tồn nơi dã ngoại nên kinh nghiệm không cần phải nói nhiều.

Không cần Vương Phương ra lệnh, mỗi người đều có công việc riêng của mình.

Trên người của mỗi người, đều mang theo lều vải, mang theo những vật tư thu thập trên đường, cùng với những đoạn xích sắt.

Lúc này, ở những cây cổ thụ xung quanh, đám người liền buộc những đoạn dây xích vào thân cây, tạo thành một bức tường vây tạm thời.

Xung quanh mỗi căn lều vài đều làm thêm một lớp rào chắn dây xích, dùng hết khả năng để tạo nên một sự an toàn nhất định cho mgười.

Đám nữ nhân thì bận rộn lấy đồ ăn ra.

Nào là Gạo, bột mì, bột bắp.

Tất cả nguyên liệu đều đổ vào trong một chiếc nồi lớn cho thêm chút noáng nấu lên, mỗi người đều được lấy một bát, đây là khẩu phần ăn của mỗi thành viên trong tối nay.

Mặc dù đồ ăn rất đơn giản, nhưng đám người này vô cùng trân quý thức ăn, mỗi người đều liếm sạch sẽ t không bỏ phí một chút nào hết.

Trong lúc ăn cơm, Kha Kiệt không ngừng oán giận.

Kha Kiệt nói : "Nếu như chúng ta có doanh trại, vậy chúng ta cũng có thể trồng rau, còn có thể nuôi gà, còn có thể ăn các loại gạo, ngô" .

Ý nghĩ trồng rau nuôi gà bắt nguồn từ một thành viên khác trong đoàn đội.

Trước khi gia nhập đoàn đội này, người kia ở một doanh địa, bên trong cũng trồng rau nuôi gà, thậm chí còn nuôi thêm một con heo nữa.

Nhưng, doanh địa bị thi triều tấn công, chỉ còn lại duy nhất một mình hắn may mắn thoát khỏi, đồng thời tiếp tục được sống.

Một nữ nhân liền nhắc nhở: "Thế nhưng ngươi đừng quên, doanh địa của Triệu Lỗi bị thi triều công phá."

Nữ nhân này gọi là Đổng Hiểu Vũ, gia nhập đoàn đội của Vương Phương vào 5 tháng trước, nàng là một trong những người ủng hộ đáng tin cậy của Vương Phương .

Kha Kiệt nói : "Thi triều cũng không có ở đây, chí ít, hai tháng rồi chúng ta không hề gặp zombie có quy mô lớn."

Giọng nói hắn cố đề cao, tựa hồ muốn cả vú lấp miệng Đổng Hiểu Vũ, khiến cho mọi người đều nghe theo lời hắn nói

Thật ra, những người có cùng ý tưởng với Kha Kiệt cũng không ít.

Bọn họ cũng muốn một nơi ổn định, một căn cứ an toàn, không phải lang thang ngoài dã ngoại, mỗi ngày mỗi đêm đều nơm nớp lo sợ.

Nhất là khi trời mưa, tiếng mưa sẽ làm cho bọn hắn không thể nghe thấy tiếng bước chân của Zombie , rất dễ khiến cho đoàn đội lọt vào nguy hiểm khi đưa ra phán đoán sai lầm.

Đổng Hiểu Vũ liền chất vấn: "Hiện tại không gặp được, không có nghĩa là sau này cũng không gặp, ngươi có thể bảo đảm sau ba tháng, nửa năm, hoặc là một năm sau, không có thi triều đến nơi đây không? !"

Lều vải đều được dựng quây lại một đống lửa lớn, tất cả thành viên trong đội ngũ, đều đang ngồi vây quanh đống lửa, ánh lửa bập bùng chiếu sáng, nhưng hầu hết các thành viên trong đội, đều nhìn về phía hai người Đổng Hiểu Vũ cùng Kha Kiệt.

Lúc này, Vương Phương liền mở miệng nói: "Chúng ta đi đến Văn Hoa trấn , nơi đó vừa bị tập kích, các ngươi nên chú ý tới, đồ ăn cùng chuồng gà, tất cả đều bị cướp đi."

Kha Kiệt khẽ hừ lạnh, nói : "Vậy thì thế nào, chúng ta cũng có nỏ, nếu so với súng thì ai sợ ai!"

"Xác chết lưu lại, vết đạn trên tường, đều do súng máy hạng nặng gây ra, hơn nữa trên mặt đất có lưu lại vỏ đạn . . ."

Vương Phương liền lấy trên người ra một vỏ đạn 12. 7 milimét của súng máy hạng nặng!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch