WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 594:

Chương 594

Miếu nhỏ lại muốn đón gió lớn!

sharedby: truyendichgiare.com


"Toà đảo này quá nhỏ."

Ngồi trên thuyền đánh cá, Đổng Hiểu Vũ không ngừng lẩm bẩm.

Cách đó không xa chính là đảo Giang Khẩu, một hải đảo cách xa đất liền.

Đảo quả thực rất nhỏ, bình thường: những người sống sót đến đây, ấn tượng đầu tiên là hòn đảo rất nhỏ

Trước đây Thuyền đánh cá dùng hòn đảo nhỏ này để tránh đi gió bão.

Sau khi đem đám người mới trở về đảo, thuyền lần thứ hai liền rời đi, tìm kiếm thêm vật tư xung quanh

Đám người Vương Phương đã lên trên đảo.

Mặc dù không giống với chờ mong bên trong lòng của mình, chênh lệch không hề nhỏ, nhưng vẫn là một hòn đảo rời xa đất liền, không có Zombie.

Tuy vậy, chỉ dựa vào vật tư của hòn đảo này, có thể nuôi sống mấy trăm người sao?

Đáp án rất rõ ràng, chắc chắn không thể.

Bởi vậy, người trên đảo, thường xuyên tổ chức đi ra ngoài mạo hiểm tìm kiếm vật tư, nếu như không có người mang vật tư trở về, cnhững người trên đảo chắc chắn sẽ chết đói.

Lúc lên thuyền, nhóm Vương Phương đã giao nộp nỏ quân dụng cùng súng ống lên trên, đồng thời khóa vào một rương lớn.

Lúc này, những người trong đội trị an đã đợi sẵn trên bến tàu, đem những cái rương vũ khí này mang đi

Vương Phương nhìn phương hướng đội trị an rời rầm mặc không nói gì.

Thái Hiểu Minh vỗ vỗ vai của Vương Phương, nói với Vương Phương : "Vương đội, đi theo ta, ta sẽ giới thiệu người cg lãnh đạo khác trên đảo."

Mặc dù trước khi virut bộc phát, Thái Hiểu Minh chỉ là cán bộ bình thường trong sở nghiên cứu, nhưng sau khi tận thế, địa vị của hắn, giống như nước dâng thì thuyền lên.

Bởi vậy, Thái Hiểu Minh lúc nóuyện càng ngày càng giống những cán bộ cấp cao.

Vương Phương gật đầu, liền đi theo phía sau Thái Hiểu Minh .

Đám Đổng Hiểu Vũ, Kha Kiệt thì ở lại ở bến tàu, cũng không cần bọn hắn chờ lâu, liền có người đến tiếp đón bọn hắn, chính là Vương Phỉ Phỉ.

Vương Phỉ Phỉ không chỉ có trách nhiệm phụ trách các tiết mục văn nghệ, dùng ca nhạc tiểu phẩm giải trí cho mọi người, khiến những người sống sót trên đảo có những tiếng cười có niềm vui khác, khiến tâm trang của bọn hắn thả lỏng. Đồng thời, nàng cũng có thêm một nhiệm vụ nữa đó là tiếp đón người mới.

Không hề nghi ngờ, Vương Phỉ Phỉ có năng lực đó, nam nhân chỉ cần nhìn thấy nàng, phản ứng đầu tiên là sững sờ, không bao lâu, nhanh chóng trở thành người hâm mộ của nàng.

Mà các nữ nhân cũng không thể ghét nổi Vương Phỉ Phỉ cho dù có một vài người quả thật có mắng chửi nàng là hô ly tinh, thế nhưng bên trên đảo, namhân chiếm đa số, lực lượng của nam nhân là quan trọng nhất, nữ nhân đều phải dựa vào nam nhân.

"Mọi người tốt, ta là đoàn trưởng đoàn văn nghệ, ta gọi Vương Phỉ Phỉ, rất hân hạnh được biết mọi người."

Làm Vương Phỉ Phỉ xuất hiện trước mặt mọi người, giọng nói muôn phần dễ nghe, nụ cười điên đảo chúng sinh, trong nháy mắt, liền chiếm trọn phần lớn trái tim những người ở đây.

Ngay cả Kha Kiệt cũng không ngoại lệ."Nàng, nàng là Phỉ Phỉ."

"Thực , thực sự là Vương Phỉ Phỉ!"

"Không nghĩ tới được gặp nàng, hơn nữa,lại cùng nhau sống chung ở đây!"

"Chúng taá may mắn , nhanh tát ta,xem có phải ta nằm mơ không!

Nam nhân phản ứng, mãnh liệt hơn so với trong tưởng tượng.

Vương Phỉ Phỉ lộ ra một chút yểu điệu e lệ, trên thực tế,trong nội tâm nàng đàng h bỉ lũ đàn ông chỉ suy nghĩ bằng đầu dưới này.

Nàng chán ghét đám chó săn, suốt ngày đeo bám, hô hào "Phỉ Phỉ lão bà " ,thực quá là buồn nôn.

Tuy nhiên, đám chó săn này cũng không phải vô dụng.

Đang lúc Vương Phỉ Phỉ mang theo đám người Kha Kiệt đi đến chỗ ở mới, thì ba nam nhân xuất hiện.

Ba nam nhân này,đều thuộc nhóm người hâm mộ "Phỉ Phỉ hậu viện đoàn", mỗi ngày đều sẽ mang đồ ăn ngon cho Vương Phỉ Phỉ .

Ví dụ như hiện tại trong hộp gỗ mang đến, là một đầu cá mú(*cá song), hai con cua, một con ghẹ cái.

Cua bùn khá lớn, một con rơi vào khoảng 1,5 kg, một con khác bé hơn một chút, đoán chừng cũng có cũng khoảng 7 ,8 lạng, con ghẹ nhỏ nhất, chỉ có 4 đến 5 lạng , mà đầu cá mú(*cá song) kia,phải nặng hơn 1kg.

"Phỉ Phỉ, cá mú(*cá song) để ngươi nấu canh, cua bùn để cho ngươi hấp lên, bồi bổ một chút dinh dưỡng."

Trong đó một nam nhân cười nói.

Nam nhân này tên là Triệu Khánh, đoàn trưởng của “Phỉ Phỉ hậu viện đoàn” ,thường đi theo làm tùy tùng cho Vương Phỉ Phỉ .

Mặc dù trong mắt người khác, những tên chó săn này có chút ngu ngốc, nhưng bọn chúng không quan tâm đơn giản chỉ là -- chúng thích như vậy.

Đổng Hiểu Vũ cau mày hỏi: "Bọn họ không cần làm việc sao? Làm sao có nhiều thời gian đi bắt cá bắt cua vậy?"

Vương Phỉ Phỉ giải thích nói: "Quên cùng các ngươi nói, trên đảo là thay phiên nghỉ ngơi, hôm nay là ngày bọn họ được nghỉ."

"Phỉ Phỉ, vậy ngươi cứ làm việc, chúng ta đi xử lý một chút chuyện, đợi chút nữa đưa người đi dạo."

Triệu Khánh nói xong, nhận được một câu "Cám ơn" của Vương Phỉ Phỉ, cùng nụ cười ngọt ngào liền đắc trí rời đi.

Đổng Hiểu Vũ hỏi: "Không phải nói, đăn đều nộp lên trên sao?"

Vương Phỉ Phỉ có chút ngượng ngùng gãi đầu nói: "Xác thực là như vậy, tuy nhiên, ta cũng không thể khuyên nổi bọn họ . . ."

Đổng Hiểu Vũ cau mày, nghĩ thầm: Đây chính đãi ngộ khác nhau sao?

Cùng lúc đó.

Vương Phương đi theo Thái Hiểu Minh, đến một tòa nhà trên đảo.

Nơi này là phòng làm việc của căn cứ Giang Khẩu .

Tất cả đồ ăn, súng ống đều lưu giữ ở đây.

Mà trong đại sảnh, bày biện 8 bàn lớn.

Trên bàn đều có biển viết rõ danh tính, phía trên cũng có tên của Vương Phỉ Phỉ

Đương nhiên từ trái đến phải, theo thứ tự là Vương Phong, Lý Dịch, Chu Đồng, Mã Kiến, Từ Thừa Đông, Thái Hiểu Minh, Tạ Viễn, Vương Phỉ Phỉ.

"Vương đội, vị này là phụ trách trị an toàn bộ đảo là Vương Phong, vị này là phụ trách phát đồ ăn Lý Dịch, trước đây trưởng phòng Lý . . ."

Thái Hiểu Minh liền giới thiệu từng người một.

Mà chức vụ của Tạ Viễn, có chút đặc thù, không giống với đám người Vương Phong từng người đều tự xưng mình là trưởng phòng, chỉ có Tạ Viễn lại nhận một chức vụ là phụ trách cố vấn.

Tạ Viễn nhìn qua Vương Phương.

Vương Phương cùng Tạ Viễn ánh mắt giao nhau, lần đầu tiên, hắn liền cảm thấy, Tạ Viễn không phải là người bình thường.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.