"Trong ba lô có mang theo nhân sâm không?" Trương Thành quay lại hỏi Vương Sắc.
Vương Sắc gật đầu, nàng là bác sĩ, trong balo của nàng để rất nhiều thứ, nhưng nhiều nhất vẫn là thuốc men,dù sao nhân sâm cũng thuộc về cây thuốc, lại có thể bổ sung khí huyết rất tốt.
Đương nhiên, lúc bình thường, Vương Sắc cũng thường dùng nhân sâm để pha trà cho người trong gia đình.
Trương Thành đem một ít nhân sâm đưa cho Diệp Tĩnh Đình, rồi nói: "Nếu như lần sau à ngươi tới đây, ta hy vọng có thể nhận được những tin tức trọng yếu."
Diệp Tĩnh Đình theo bản năng gật đầu, mặt nàng ngẩn ngơ, nhìn Trương Thành .
"Tốt rồi, ngươi có thể đi về, lúc trở về, nói cho mấy lão lãnh đạo, ta đồng ý giao dịch."
Để cho tiện tuần tra, đám Mã Trân Trân luôn mang theo người đồ ăn, bình thường thường chuẩn bị những hộp cơm nắm rau dại, thời điểm muốn ăn cơm, chỉ cần hâm nóng lại, có thể ăn nhanh tục nhiệm vụ canh gác.
Diệp Tĩnh Đình liên lạc với Đổng Hiểu Vũ, đồng thời nói Đông Hiểu Vũ đi xe tới đón nàng.
Đợi đến khDiệp Tĩnh Đình rời đi, Trương Thành mới cùng mọi người quay lại căn cứ.
Điền Mặc Lan hỏi: "Lão công, ngươi hoài nghi người của căn cứ Giang Khẩu?"
Vừa rồi Trương Thành trước mặt mọi người, mua chuộc Diệp Tĩnh Đình. Nếu như không có lý do, đây mới là điều kỳ quái.
"Mang hải sản đổi lấy rau dại cùng tương cà, còn có rau quả sao?, các em cảm giác vật liệu của bọn chúng thiếu thốn đến như vậy sao?"
Trương Thành cười hỏi Điền Mặc Lan.
Điền Mặc Lan lắc đầu.
Nếu như vật tư thiếu thốn mà nói, vậy không có thời gian đưa người đến Đông Lăng trấn, muốnTrương Thành gia nhập căn cứ Giang Khẩu.
"Sở dĩ, ta muốn phòng bị bọn chúng, hơn nữa, không phải bọn chúng thích phái nàng đến sao? Ta liền mua chuộc luôn nàng để nàng điều tra giúp chúng ta tình hình Giang Khẩu."
Trương Thành đương nhiên không phải quân tử, trong tư tưởng của hắn, thà rằng làm tiểu nhân chân chính, còn hơn bị người khác bán rẻ, bị người khác tính kế.
Diệp Tĩnh Đình trở lại căn cứ Giang Khẩu, cũng không hề nhắc tới sự tình nhân sâm, chỉ đem ra cơm nắm rau dại như lúc trước, lúc nàng trở về, liền đem nhân sâm núi để vào trong bắp chân, đồng thời dùng một lớp vải bọc lại, chỉ lo sẽ bị đám người này phát hiện.
Nhân sâm hoang dã là đồ tốt, Diệp Tĩnh Đình trong nhà trước đây cũng giàu có, tự nhiên là đã thấy qua, cũng biết thứ này rất đắt, hơn nữa bây giờ là tận thế, nó cũng không phải hạt điều, không dễ dàng lấy tới.
Ở đại sảnh trả lời những câu hỏi của đám người Chu lãnh đạo, Diệp Tĩnh Đình liền trở về chỗ ở của mình.
Nàng và mẫu thân sinh sống ởbên trong tòa nhà của Chu Đồng .
Nàng và mẫu thân ngủ một gian phòng, ở lầu một, mà Chu Đồng cùng Chu Thục Di ngủ ở tầng hai.
Còn chưa vào đến nhà, liền đã nghe thấy tiếng ho khan "Khụ khụ khụ" .
Người mà đang ho khan, tất nhiên là mẹ của Diệp Tĩnh Đình tên là Ngô Quế Chi.
Nhìn thấy nữ nhi bình an trở về, Ngô Quế Chi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Tĩnh Đình liền đóng chặt cửa lại, xác nhận không có bất cứ ai xung quanh, lại kéo rèm cửa sổ lên, nàng cẩn thận từng li từng tí, sợm tai vách mạch rừng.
Ngô Quế Chi nghi hoặc nhìn con gái mình, làm sao phải lén lén lút lút như làm điều gì khuất tất vậy, hơn nữa đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy bộ dáng Diệp Tĩnh Đình như vậy.
Lúc này, Diệp Tĩnh Đình mới kéo ống quần lên, lộ nhân sâm hoang dã quấn quanh bắp chân.
"Cái này, là lấy được từ đâu vậy? !"
Ngô Quế Chi vốn đang nằm trên giường, lúc này, cả người liền ngồi dậy, kinh ngạc lo lắng hỏi.
Kỳ thật, bà rất sợ con gái mình làm ra việc ngu ngốc, nhất là vì bà
Diệp Tĩnh Đình trả lời: "Mẹ, trước đừng có hỏi."
Trong khi nói chuyện, Diệp Tĩnh Đình đi tìm một chiếc dao gọt hoa quả, sau đó đem sâm núi cắt ra một mảnh nhỏ, đồng thời đưa cho Ngô Quế Chi ngậm trong miệng.
Ngô Quế Chi biết mình thân thể yếu đuối, nhân sâm núi là đồ tốt, có thể bổ sung nguyên khí, bởi vậy, bà cũng rất phối hợp.
"Mẹ, người nghỉ ngơi thật tốt, con đi xem Chu tiểu thư một chút."
Diệp Tĩnh Đình nói xong, liền đem nhân sâm núi cất kỹ, sau đó rời khỏi gian phòng, đi lên lầu.
Bên trong gian phòng Lầu hai Chu Thục Di đang nằm bên trong phòng nghe nhạc.
Một chiếc máy nghe nhạc tùy thân cũ kỹ, sử dụng băng cát-sét, còn lớn tuổi hơn so với nàng.
Bất quá, trên cả đảo Giang Khẩu, có thể có cái đãi ngộ này, tuyệt đối sẽ không vượt qua khỏi một bàn tay.
Chu Thục Di nhìn thấy Diệp Tĩnh Đình trở về, lập tức bỏ xuống tai nghe, đồng thời nói ra: "Tĩnh Đình, cám ơn trời đất, ngươi bình an trở lại rồi, thế nào, sự tình đã đàm phán xong chưa?"
Đối với Chu Thục Di mà nói, Diệp Tĩnh Đình không chỉ là người chiếu cố sinh hoạt của nàng hàng ngày, mà giống như một người bạn thân của nàng (khuê mật).
Chu Thục Di có tâm sự, đều tâm sự với Diệp Tĩnh Đình .
Đương nhiên, bao gồm cả chuyện Chu Thục Di thầm yêu mến Tạ Viễn .
Diệp Tĩnh Đình đối với Chu Thục Di cũng không có chút phản cảm nào.
Trước khi virut bộc phát, Chu Thục Di cũng đã là con ông cháu cha.
Phụ thân của nàng Chu Đồng, cũng có chức vị bên trong sở nghiên cứu cũng không cao lắm mặc dù trong biên chế, miễn miễn cưỡng cưỡng xem như là một lãnh đạo, nhưng tuyệt đối là bé như hạt vừng, muốn đánh rắm cũng không có tiếng vang.
. . . .
Bởi vậy, tính cách của Chu Thục Di cũng không phải là tệ lắm.
"Ân." Diệp Tĩnh Đình gật đầu.
"Thật ra, ta cũng rất muốn cùn ra ngoài, thế giới bên ngoài, đã trở thành như thế nào."
Chu Thục Di hai tay ôm chân, phồng miệng hỏi.
Sau khi virut bộc phát, Chu Thục Di đi theo Chu Đồng một đường trốn tới đây.
Đương nhiên, thân phận của nàng cũng đặc thù, bởi vì nàng cũng là một nghiên cứu viên trong sở, mặc dù mới là thực tập, nhưng cũng coi như là một người c cấp, bởi vậy,nàng may mắn hơn so với người nhà của những lãnh đạo căn cứ khác.
Sau khi virut bùng phát, cũng không có đãi ngộ quân đội hộ tống . . . Đoán chừng cũng không có người sống sót.
Diệp Tĩnh Đình cùng Chu Thục Di trò chuyện và.
Lúc này, Chu Đồng đi đến, trong tay hắn mang theo một túi nhãn.
Nhãn này là do đám Tôn Càn đi qua một vườn cây ăn quả, thuận tay hái, ăn cũng tạm được,nhưng vẫn có thể bổ sung một chút vitamin, dù sao cũng là hoa quả.
Chu Đồng từ trong túi, lấy ra một chuỗi, đưa cho Diệp Tĩnh Đình, nói "Tiểu Diệp, cầm xuống đưa cho mẹ của ngươi ăn đi."
Lúc nói chuyện, ánh mắt rất khác lạ nhìn Diệp Tĩnh Đình
Diệp Tĩình theo bản năng liền cúi đầu xuống tránh né đi ánh mắt đó.