Hai ngày sau, Diệp Tĩnh Đình lại đến Lăng trấn một lần nữa.
Nàng hiện tại đại biểu căn cứ Giang Khẩu tiến đến đàm phán giao dịch vũ khí, đại biểu căn cứ Giang Khẩu ,truyền đạt ý nghĩ của căn cứ Giang Khẩu .
Mà sau khi Diệp Tĩnh Đình đến nông trường, liền đem nội dung giao dịch, nói thẳng ra.
Điền Mặc Lan chau mày, nàng không nghĩ tới việc căn cứ Giang Khẩu dùng người để trao đổi vũ khí
Hơn nữa, lại còn là hai nữ nhân.
Trương Thành nhìn về phía Đường Dĩnh, Đường Dĩnh gật đầu, sau đó nói ra: "Ngươi trở về nói cho bọn hắn biết, ta nguyện ý trao đổi 2 khẩu súng lục, đổi lấy hai người kia."
Một nữ sinh viên chỉ đáng giá một cây súng sao?
Trương Thành cũng không biết, có đúng với giá trị hay không, nhưng hiện tại nông trường cần nhân tài, mặc dù Đường Dĩnh cũng đang tự học kiến thức về phương diện này, nhưng dù sao nàng đều là tự học, rất nhiều kiến thức chuyên ngành nàng cũng không th giải được.
Mà Đường Dĩnh cũng cần nhân tài trong lĩnh vực này để thay nàng giải quyết tất cả vấn đề
Diệp Tĩnh Đình không gấp rời đi, nàng còn đem lại chuyện mà Tôn Càn nói cho nàng, kể lại cho mấy người Trương Thành nghe.
Căn cứ Giang Khẩu quả thật có ý đồ công kích Đông Lăng trấn, nhưng, bởi vì không biết lực lượng chủ lực của Đông Lăng trấn nằm ở đâu, bởi vậy mới không dám công kích, đồng thời, hiện tại muốn kết minh.
Hy vọng có thể dùng phương pháp hòa bình nhất, để có được súng đạn của Đông Lăng trấn .
"Nếu như không cyện gì khác, thì ngươi cứ đi về trước đi." Diệp Tĩnh Đình gặp Trương Thành cũng không còn gì để báo cáo, đang chuẩn bị gọi người tới đón nàng.
Lúc này, Trương Thành bỗng nhiên mở miệng: "Chờ đã, Tình hình Chu Thục Di cùng Tạ Viễn quan hệ ra sao rồi?"
Diệp Tĩnh Đình vừa định ấn nút call trên bộ đàm, lúc này, lập tức dừng lại, lắc đầu trả lời: "Không một chút tiến triển, Chu Thục Di rất hướng nội, không dám chủ động, cũng không có kinh nghiệm, thật sự nghĩ không ra biện pháp."
Nam theo đuổi nữ, cách mấy núi cũng gần, nữ theo đuổi nam, một màn ngăn cũng xa vạn dặm.
Chu Thục Di một người hướng nội, thật sự không có khả năng theo đuổi một nam nhân.
Trương Thành nhìn về phía mấy người Đường Dĩnh nói: "Giúp nàng nghĩ biện pháp."
”Ba phó tướng bàn mưu, bằng với Gia Cát Lượng.”
=========
(*) Ba cái xú bì tượng đỉnh cái Gia Cát Lượng là một cái thuật ngữ văn hóa. Là chỉ trí tuệ ba người phó tướng có thể so sánh với Gia Cát Lượng. Một tam sao thất bản khác nói : "Thợ giày" trên thực tế là đồng âm với "Phó tướng" , "Phó tướng" ở thời cổ là nói "Phó tướng", bởi vậy ý của câu này là 3 người phó tướng bàn mưu có thể so sánh với Gia Cát Lượng, dân gian truyền miệng thành ra thành "Thợ giày" .
==============
Lão bà của Trương Thành nhiều như vậy, cùng một chỗ nghĩ biện pháp, hẳn là có thể nghĩ ra cách tốt.
Lúc này, Kiều Thư thử đưa ra ý kiến của mình: "Muốn không trực tiếp nói Chu Đồng đi gặp Tạ Viễn, trước đây công ty của em có Lão Phó Tổng Giám Đốc, thay mặt con gái đến gặp một người làm kỹ thuật tên là Tiểu Trần nói chuyện,về sau hai người liền ở cùng nhau."
"Biện pháp tốt !" Trương Thành hai mắt tỏa sáng, liền nói với Diệp Dĩnh Đình "Ngươi có thể thử xem."
Để cho Chu Đồng đi tìm Tạ Viễn nói chuyện, điều này càng khiến cho căn cứ Giang Khẩu rơi vào đấu tranh nội bộ gay gắt.
Diệp Tĩnh Đình rời đi, Trương Thành cũng không ở trước mặt Điền Mặc Lan mỉa mai về những gã lãnh đạo của căn cứ Giang Khẩu .
Lúc trước khi virut bùng phát, có nhiều người chế giễu đám nhà giàu mới nổi, cảm thấy đám nhà giàu mới nổi thật thô kệch
Nhưng mà, đa số người khi đã có tiền, liền mua những gì mình thích, đem những thứ mình yêu thích về làm của riêng.
Trẻ con có tiền tiêu vặt, liền muốn mua đồ ăn vặt cùng đồ chơi.
Người trưởng thành có tiền, liền muốn mua xe thể thao, mua biệt thự, cưới người mẫu.
Bất kể là doanh nhân, hay trẻ con, đều giống nhau.
Chỉ là theo độ tuổi trưởng thành, mà những thứ yêu thích thay đổi mà thôi.
Những lãnh đạo bên trong căn cứ Giang Khẩu , hiện nay cũng giống vậy, trong tay bọn họ có người có súng, muốn tiến thêm một bước, là điều rất bình thường.
Trương Thành có thể lý giải được , nhưng hiểu rõ cũng chỉ là hiểu rõ, Trương Thành cũng không đồng ý chắp hai tay giao ra những thứ mình cực khổ kiếm được.
Bởi vậy, hắn quyết định từ trong kho vũ khí, lấy hai khẩu súng lục Type 54 tự chế, về phần viên đạn sao? Xin lỗi, hắn chỉ cấp súng, đạn thì miễn
Nếu như căn cứ Giang Khẩu đồng ý đổi, vậy liền đổi, không nguyện ý đổi, thì thôi.
Đối với câu trả lời của Trương Thành , mấy người Vương Phong đều cảm thấy không hài lòng lắm.
Hai nữ sinh viên chỉ có thể đổi hai khẩu súng lục sao?
Bọn họ cảm thấy lỗ vốn.
Nhưng, Chu Hạo, Hứa Cường lại cho rằng, có thể đổi hai khẩu súng lục đã là không tệ lắm rồi.
Hai nữ xinh viên không có kinh nghiệm làm việc, tướng mạo bình thường ở trên đảo cũng không giúp gì được nhiều, lại còn tốn cơm nuôi ăn.
Nói chung gọi là ăn bám cũng không phải là không được.
Dùng các nàng đổI lấy hai khẩu súng lục, thật sự đáng giá.
"Tiểu Tạ, ngươi cảm thấy sao? Có nên đổi hay không?" Vương Phong lại đem vấn đề ném cho Tạ Viễn.
Vương Phong lúc trước ở sở nghiên cứu, chỉ là một chức vụ nho nhỏ bên trong, làm chút công việc đả thông tư tưởng, phân phối một chút vật tư hâu cần, hắn có thể làm được.
Để hắn đưa ra quyết định sao? Vậy thật đã làm khó hắn rồi
Mà Tạ Viễn khác biệt, hắn là dân buôn lậu ma túy quốc tế, giao lưu với mafia toàn cầu, lấy nghề buôn bán cái chết trắng để sống, thậm chí hắn còn có mối với không ít phiến quân phản loạn, tổ chức khủng bố.
Hắn giống như một người bình thường sao?
Tạ Viễn nói ra: "Không đổi."
Mặc dù Căn cứ Giang Khẩu cần rất nhiều súng ống đạn dược, nhưng không nghèo đến mức như vậy.
Nếu quả thật đổi về hai khẩu súng lục, sẽ làm cho đám ác ôn Đông Lăng trấn khinh bỉ họ.
"Vậy quyết định không đổi." Chu Đồng nói ra.
Hội nghị sau khi kết thúc, Chu Đồng liền trở về chỗ ở của mình. Hắn vào nhà, thuận tiện đi nhìn thoáng qua tình hình mẹ của Diệp Tĩnh Đình.
Mẹ của Diệp Tĩnh Đình vẫn nằm trên giường, nhưng thời gian gần đây khí sắc có vẻ tốt hơn nhiều.
Chu Đồng cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng mẹ của Diệp Tĩnh Đình tự bản thân có thể khôi phục, hắn dặn dò Diệp Tĩnh Đình vài câu, liền đi lên lầu.
Nhưng Diệp Tĩnh Đình lại gọi hắn lại.
Diệp Tĩnh Đình nói : "Lãnh đạo, ta có chút chuyện muốn nói cùng ngài."
Chu Đồng dừng bước lại, tò mò hỏi: "Sự tình gì?"
Mặc dù Chu Đồng hi vọng Diệp Tĩnh Đình ngoan ngoãn trở thành nữ nhân của hắn, nhưng Diệp Tĩnh Đình đầu óc vẫn còn ngang ngạnh, chưa thể đả thông tư tưởng
Chẳng lẽ hôm nay đột nhiên ngộ ra điều gì sao?
Diệp Tĩnh Đình nói : "Thật ra, Thục Di một mực ưa thích Tạ cố vấn, thế nhưng nàng lại không dám nói, gần đây tựa như tâm tình của nàng không được tốt lắm."
"Có chuyện này sao?" Chu Đồng dạo gần đây cũng không chú ý đến cảm xúc của con gái.
Nhưng Diệp Tĩnh Đình luôn ở bên cạnh bầu bạn với con gái, chắc chắn không thể nói lung tung.
Diệp Tĩnh Đình nói ra: "Thục Di sống nội tâm không dái ra tình cảm của nàng,bởi vậy, ta hi vọng Chu lãnh đạo đến nói chuyện với Tạ Cô Vấn một chút."