Hai bên đều đến bến tàu sớm, hơn nữa, nơi đây là sân nhà của căn cứ Đông Lăng trấn , Trương Thành đã sớm bố trí người.
Người cần mai phục, đều đã mai phục chuẩn bị sẵn sàng tình huống xấu.
Mà Thái Hiểu Minh hết nhìn đông tới nhìn tây, ánh mắt của hắn có chút mất tự nhiên, thật ra hắn đối với lần giao dịch này, cũng không có hứng thú quá lớn.
Nhưng, Tạ Viễn kiên trì muốn đem giao dịch này hoàn thành.
Bọn họ đối mặt, thế nhưng là ác ôn "Hung tàn" nhất của Đông Lăng trấn, Bên trong Đông Lăng trấn còn có cả vũ khí hạng nặng.
Trương Thành đem tàn thuốc vất xuống đất, sau đó cầm lấy bộ đàm, nói; "Nói cho bọn hắn, có thể giao dịch."
Lúc này, Mã Trân Trân hít một hơi thật sau, sau đó mang một túi bao bố đi tới bãi đất trống nơi bến tàu.
Chỗ bãi đất trống này rất thông thoáng, khoảng cách đám người Thái Hiểu Minh không xa so với đám người trên thuyền
Mã Trân Trân trên người mặc đầy đủ mũ giáp, áo chống đạn, trên tay còn cầm súng trừng tự động Type 81 , bên trên áo lót chiến thuật, còn cắm mấy băng đạn.
Tay trái mang theo một túi vải bao bố, bên trong túi đã để sẵn hai khẩu súng lục type 54.
"Khụ khụ!"
tay nâng lên loa phóng thanh, Mã Trân Trân hắng giọng một cái, sau đó nói to: "Đi tới đây giao dịch."
Nói xong, nàng lấy súng từ bên trong túi vải ra, để lên tay.
Có thể xác nhận đúng là súng lục.
Thái Hiểu Minh nói : "Tĩnh Đình, ngươi mang người đi qua."
Diệp Tĩnh Đình gật đầu.
Lúc này, sau lưng của Diệp Tĩnh Đình , có hai nữ nhân, một người tên là Đàm Thanh, một người tên làChu Liễu.
Hai người này đều là sinh viên Đại Học Nông nghiệp, người gầy gò, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ làn da các nàng vàng như nghệ, tóc khô chẻ ngọn.
Nếu như các nàng không phải sinh viên nông nghiệp, thì một chút giá trị cũng không có.
Diệp Tĩnh Đình mang theo Đàm Thanh cùnChu Liễu đi tới trước mặt của Mã Trân Trân .
Mã Trân Trân từ trong túi, lấy ra một trang giấy, giao cho các nàng.
Trên giấy có hai câu hỏi, câu một làm thể nào để đủ dinh dưỡng cho lúa nước, câu thứ hai làm thế nào tăng độ chua trong đất trồng lúa nước.
Đây là Đường Dĩnh tra tư liệu để đặt câu hỏi
Hai khẩu súng lục, đổi hai nữ nhân.
Nếu như hai người thật sự biết về nông nghiệp, thì điều này tuyệt đối đáng giá, hơn nữa, là bên Trương Thành kiếm lợi lớn
Trái lại, nếu hai người này giả mạo, hoặc là cái gì cũng đều không hiểu, vậy sẽ thua lỗ lớn.
Mặc dù bên trong tận thế người sống sót rất khan hiếm, nhưng Trương Thành không muốn làm giao dịch lỗ vốn.
Mã Trân Trân đưa bút cho Đàm Thanh, nói : "Một người một câu hỏi."
Đàm Thanh nhìn câu hỏi bên trong giấy, mặt hiện chút kinh ngạc.
Mã Trân Trân hỏi: "Làm sao? Không trả lời được sao?"
Lúc này, Trương Thành cũng đang dùng ống nhòm, nhìn chăm chú quá trình giao dịch.
Hắn cầm lấy bộ đàm, dò hỏi: "Nói bọn họ nhanh lên một chút."
Không cần MãTrân Trân truyền đạt lại, Đàm Thanh cũng đã nghe rõ, nàng có chút lúng túng trả lời: "Ta học chính là động vật y học . . ."
Mã Trân Trân cau mày hỏi: "Ngươi không phải sinh viên đai học nông nghiệp sao?
Tại Mã Trân Trân trong ấn tượng, đại học nông nghiệp chính là trồng trọt,các loại hoa, trồng rau, hay trồng cây.
Đàm Thanh trả lời: "Ta quả thật là học đại học nông nghiệp, bất quá là ngành động vật y học, ta yêu thích nuôi động vật nhỏ. . ."
"Trước hết im miệng." Mã Trân Trân không nhịn được cắt đứt lời của Đàm Thanh, nhìn về phía Chu Liễu: "Vậy còn ngươi?"
Chu Liễu ngược lại thật sự học nông nghiệp: "Ta chuyên ngành nông nghiệp."
Nói xong, Chu Liễu liền nhận giấy bút viết ra đáp án.
Hai câu hỏi, trả lời trong vài phút đồng hồ, toàn bộ giải đáp xong.
Mã Trân Trân đã có sẵn đáp án trên người, đối chiếu một chút, xác nhận Chu Liễu không trả lời sai, liền cầm bộ đàm, đè xuống nút call nói: "Chủ nhân, các nàng một người học ngành động vật y học, một người thực sự học nông nghiệp, ta đã kiểm tra qua, đáp án không sai."
Trương Thành nghe vậy, không khỏi gõ lên tay lái; "Động vật y học sao? Chính là bác sỹ thú y sao?"
Đường Dĩnh gật đầu, nói : "Vậy cũng có thể, chúng ta cũng cần nuôi động vật, bác sỹ thú y rất tốt."
Cùng lúc đó, đám người Thái Hiểu Minh , tràn đầy nghi hoặc.
Những người này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Thái Hiểu Minh cầm lấy bộ đàm, hỏi Diệp Tĩnh Đình: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Mã Trân Trân khinh thường nói: "Chúng ta đang kiểm hàng."
Diệp Tĩnh Đình liền nói lại y nguyên.
Kiểm hàng?
"Ha ha."
"Nhóm người thật có ý tứ." Tạ Viễn nhịn không được cười thành tiếng.
Mà sau lưng hắn Tạ Viễn là Tiểu Ảnh, cũng nhịn được cười, "Vị vị" liền nở nụ cười.
Làm trùm buôn lậu ma túy, cái từ "Kiểm hàng" này, là bọn hắn thường ngày đều sử dụng.
Không nghĩ tới, một năm sau khi virut bùng phát, lại còn có thể nghe được.
Lưu Mãnh hừ lạnh một tiếng, hắn không có gì buồn cười hết, cũng không hiểu rõ trọng điểm buồn cười ở đâu, hắn chỉ là đỏ mắt nhìn trên xe bán tải khẩu súng máy hạng nặng , nói ra: "Lão tử nếu là có súng của bọn họ, bắn nát các người."
Nhưng, không ai để ý đến lời Lưu Mãnh nói.
Bây giờ Lưu Mãnh, được phân công đến bên cạnh Tạ Vm nhiệm vụ bảo an, phụ trách an toàn cho Tạ Viễn .
Đây là do Tạ Viễn yêu cầu, là cố ý trêu tức Lưu Mãnh, làm như vậy, hắn cảm thấy cuộc sống của hắn thú vị hơn.
Lúc này, Trương Thành nói : "Tốt rồi, súng cho bọn chúng, đem người mang trở về."
Trân đem túi vải giao cho Diệp Tĩnh Đình.
Sau đó, Mã Trân Trân nói với Đàm Thanh cùng Chu Liễu : "Đi theo ta rời đi."
Đàm Thanh cùng Chu Liễu đi theo sau lưng Mã Trân Trân đến một chiếc xe SUV màu bạc.
Rất nhanh, liền có người tiến hành kiểm tra toàn bộ người các nàng.
Xác ni người không hề mang vũ khí, mới dẫn bọn họ lên xe.
Trương Thành cầm lấy bộ đàm, đè lại nút call, nói : "Về nhà!"
Sau đó, xung quanh bến tàu ba chiếc xe đồng thời khởi động.
Những chiếc xe này cửa xe, thân xe đều hàn những miếng thép lớn.
Khoảng cách khá xa, đám người Thái Hiểu Minh cũng không thấy rõ người trên xe.
"Bọn họ tới ít người vậy? Mẹ, tội gì mà không cướp!"
Lưu Mãnh một mực la hét muố, bây giờ thấy Trương Thành chỉ đi đến ba xe, giống như đám người căn cứ Giang Khẩu thả hổ về rừng vậy.