Trương Thành hỏi lại Cao Lăng Yên: "Vừa rồi là cái gì vậy?"
Cao Lăng Yên lắc đầu, nàng cũng không nhìn rõ.
Trương Thành cầm cây gậy, đạp lên những bụi cỏ, Cao Lăng Yên cũng dùng khảm đao, đem cây cỏ rẽ ra làm hai.
Lúc này, vật kia lại lại chuyển động.
Nó nhanh chóng chạy loạn, ngay tại Trương Thành cùng Cao Lăng Yên cách nó không xa, khoảng chừng 30 mét.
Trương Thà nói với Cao Lăng Yên : "Bắn nó."
"Ân." Cao Lăng Yên lấy ra súng, nàng trang bị một khẩu súng bắn tỉa, một khẩu tiểu liên, cùng một cây súng lục.
Lúc này, Cao Lăng h chóng ngắm chuẩn, đồng thời nổ súng
Chíu chíu chíu! ! !
Đạn bắn trúng bụi cỏ, giống như chiếc liềm cắt lúa, cỏ dại bị bắn nát, ngã sang một bên, mà từ trong bui cỏ, con vật kia tiếp tục lao vọt về phía trước. Chỉ là không chạy bao xa, liền dừng lại.
Cao Lăng Yên đã bắn trúng nó.
Trương Thành cùng Cao Lăng Yên đi tới, đẩy ra bụi cỏ, nhìn thấy một con thỏ màu xám.
Con thỏ này đã trúng đạn ở bụng, hơn nữa còn trúng hai phát.
Trương Thành nhặt nó lên.
Trương Thành cười nói: "Xem ra đêm nay chúng ta có thịt thỏ để ăn rồi."
Lung lay con thỏ trong tay, Trương Thành cùng Cao Lăng Yên tiếc đi tới căn nhà tiếp theo
Căn cứ theo Trương Thành quan sát, trước khi virut bùng phát, Hậu Lâm thôn không ít nhà sống bằng nông nghiệp.
Có nuôi cá,nuôi dê nuôi vịt, cũng có trại nuôi gà, thậm chí nuôi cả thỏ.
Trương Thành ở một trại nhỏ, tìm thấy được không ít lồng thỏ.
Đa số bên trong lồng, chỉ còn lông và xương cốt của chúng, còn một số lồng trống rỗng, có thể khi virut bùng phát đã may mắn thoát ra.
Có lẽ, con thỏ trong tay Trương Thành , chính là bên trong những chiếc lồng rỗng
Trương Thành nói với Cao Lăng Yên : "Có lẽ chúng ta có thể làm một ít bẫy, thử bắt một ít thỏ về nuôi."
Nói làm liền làm ngay, Trương Thành dưới ánh nắng nóng như thiêu như đốt, dùng hơn hai giờ, bố trí không ít bẫy rập, lại dùng rau cùng củ cải làm mội nhử, hy vọng có thể bắt được thỏ.
Mà lần này thu hoạch ở Hậu Lâm thôn , cũng không làm cho Trương Thành ngạc nhiên.
Thịt khô, lạp xưởng, gạo, còn có kim khâu, giầy tất, chăn màn, đều là những vật tư thông thường.
Trương Thành muốn bắt được heo, trâu bò, dê, để làm vật tư bên trong căn cứ thêm phong phú.
. . .
Trở lại căn cứ, trời đã nhanh chạng vạng tối.
Ban ngày, Trương Thành chỉ đi tới Hậu Lâm thôn, tìm tòi vật tư, bố trí bẫy rập.
Nhưng, hôm nay đám nữ nô lệ đi lục soát vật tư, đều cảm thấy hưng phấn.
Trương Thành mỗi ngày đều sẽ luân phiên, mang đám nữ nô lệ ra ngoài, dẫn các nàng đi lục soát vật tư.
Trong lúc đó, có thể tìm được trong phòng, một chút kẹo, hoặc là bánh bích quy, đồ hộp, sô cô la .
Đồ ăn tuy là đã quá hạn, nhưng đám nô lệ có thể ăn.
Đối với chuyện này, Trương Thành mở một mắt nhắm một mắt, cũng đã thông báo Mã Trân Trân, chỉ cần lúc về không giấu diếm, còn lại hắn coi như không nhìn thấy.
Cũng chính bởi đi bên ngoài tìm thấy đồ ăn, có thể "Ăn vụng", bởi vậy đám nữ nô lều rất tích cực muốn đi ra ngoài lục soát vật tư.
tối đã là giờ cơm tối.
Hiện tại thời gian còn sớm, Trương Thành liền đi tới phòng tập thể thao, rèn luyện lực lượng.
Mà Đường Dĩnh cũng cần phải đi tới hai người Đàm Thanh, Chu Liễu kiểm tra tình hình.
Đàm Thanh cùng Chu Liễu ở bên trong căn cứ đã được 3 tuần lễ.
Đối với các nàng mà nói, cuộc sống ở nơi này , sướng hơn ở căn cứ Giang Khẩu rất nhiều.
Đàm Thanh mỗi ngày đều đi ao cá, chuồng gà, trại ong.
Chu Liễu thì là đi những đồng ruộng bên trong nông trại, cùng nhà kính sau đó mới quay về.
Nói thì quả thật là châm chọc, trước tận thế, đến trườngchỉ để đối phó với cha mẹ , lấy 60 điểm là được, mỗi ngày đều không lý tưởng.
Hiện tại lại áp dụng để sinh tồn, không cần phải tham gia lao động chân tay
"Quả là một đường tắt "
Đến cứ điểm một tuần, các nàng đều chứng khối lượng công việc của LV0 trong căn cứ.
Tu bổ rào chắn, đào hồ nước, xây nhà kính, sửa chữa lại nông trại, làm thang dây, cuốc đất, đập búa, . . .
Đồng dạng đều là nữ nhân, nữ nhân nơi này, cólàn da hơi ngăm đen, thậm chí còn có cơ bắp, quả thực làm cho người sống sót khác khó tin được.
Hơn nữa, đám nữ nô lệ mỗi ngày dưới hướng dẫn của từng "Đội trưởng" , luyện tập chiến đấu, sử dụng vũ khí, chặt cột gỗ, đâm cọc gỗ, so với huấn luyện quân sự phải khổ cực gấp 10,000 lần!
Chỉ là, các nàng giống như đều rất cố gắng, nghe nói là hi vọng thông qua khảo hạch, có thể thăng cấp thành nữ binh, tăng lên đãi ngộ cho bản thân.
Suy nghĩ một chút vẫn là đọc sách tốt, làm một nhân tài kỹ thuật, mỗi ngày chuyên môn đọc sách, làm một chút nghiên cứu, báo cáo, ghi chép tốt số liệu, hơn nữa ăn uống cũng tốt hơn "Cu-li" nhiều.
Đường Dĩnh đi vào khu sinh hoạt, nói với Đàm Thanh cùng Chu Liễu : "Đem số liệu hôm nay nhanh báo cáo cho ta."
Đàm Thanh cùng Chu Liễu nhanh chóng báo cáo phần công việc của mình, bàn giao cho Đường Dĩnh.
Mỗi ngày tình huống mạ giống sinh trưởng thế nào, tỉ lệ đo đạc được ra sao, còn có cá, tôm ,cua kích cỡ thế nào, đều phải tiến hành thống kê.
Trừ cái đó ra, đất trồng, chất lượng nước thế nào?, đều phải làm cặn kẽ, nói chung làm càng chuyên nghiệp càng tốt.
Đồng thời, còn phải báo cáo cùng ghi chép đầy đủ, nghiên cứu làm thế nào để tăng sản lượn..
Đàm Thanh cùng Chu Liễu , giồn như một sinh viên sắp tốt nghiệp liên tục làm luận văn vậy, không ngừng tra tư liệu không ngừng học hỏi trong sách vở.
"Ân, ta về sẽ xem, các ngươi tiếp tục cố gắng."
Đường Dĩnh trở về, đêm nay sẽ đọc số liệu cùng báo cáo của hai người, nếu như phát hiện các nàng chỉ mang tính chất đối phó, vậy các nàng coi như rất thảm.