Nữ nhân vóc dáng rất cao, xương cốt thô to như một gã đàn ông.
Nàng mặc trên người là một bộ áo chống đạn,quần áo đều là quân phục, giống như một nữ binh chuyên nghiệp.
Mà trên thắt lưng của nàng đang đeo một khẩu súng côn ổ xoay, trong tay cầm theo một chiếc dao bổ củi.
"Tiểu Vương, mang tới món gì ngon sao?."
Nữ nhân tên là Ngô tỷ ,nhìn về hộp cơm mà nữ nhân Vương Liên đang mang tới
Vương Liên mở hộp cơm đang cầm ra, trong miệng còn phát ra âm thanh “toa toa”, cười ngọt nói: "Là bánh sừng bò."
Nói về bề ngoài, hay là mùi thơm, đều hấp dẫn.
Ngô tỷ dùng sức hít hà, sau đó dùng ngữ khí ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay lại có đồ tốt như vậy?."
Cứ điểm này của các nàng, cũng không phải là giàu có.
Mặc dù tiền thân trường học này chính là trường học võ thuật, nhưng trước khi tận thế, bởi lý do phòng cháy chữa cháy có vấn đề nên bị tạm ngưng hoạt động.
Bởi vậy, trong trường học, cũng không có nhiều thực phẩm.
Lại thêm chủ lực của căn cứ này, tất cả đều là nữ nhân, bởi vậy, sinh hoạt càng thêm gian nan.
Vương Liên nói : "Lý tỷ hôm qua đi ra ngoài tìm thấy bột mỳ, còn có chúng ta hôm qua kiếm được khoai sọ khoai lạng dại, hắc hắc, Ngô tỷ, nhân lúc vẫn còn nóng ăn đi."
Ngô tỷ cũng không khách khí, cầm lấy nửa khối bánh sừng bò, cắn nhẹ,bời vi miếng bánh chỉ lớn bằng bàn tay, chẳng mấy chốc sẽ ăn xong, nàng muốn chậm dãi ăn để thưởng thức những hương vị tìm thấy rất khhăn trong tận thế.
Vương Liên nói : "Ta phải đi mang bữa ăn cho Tần tỷ, Đổng tỷ."
Ngô tỷ nói : "Ừ, đi đi."
Tạm biệt Ngô tỷ , Vương Liên dọc theo rào chắn, đi đến một gốc cây trên sân tập, đem bánh mì đưa cho từng người,tất cả đều là nữ nhân.
Không có một người nam nhân, căn cứ này nữ nhân tựường, tự lập.
Trên thực tế, trong đoàn đội đa số nữ nhân, là bị vứt bỏ, là không chịu được sở thích quái đản của đám nam nhân, ép phải chạy trốn.
Các nàng do số phận an bài,gặp nhau, sáng lập thành một căn cứ của riêng mình.
Mà các nàng cũng tự xưng là "Nữ Nhân bang", không chỉ mang ý nghĩa Bang chỉ có nữ nhân, mà thật ra mang ý nghĩa Bang phái này chỉ tiếp nhận nữ nhân.
Lúc này, bên ngoài một tòa phòng học, mấy nữ nhânang kiểm tra xe cộ.
Xe của các nàng , tất cả đều là xe gắn máy, ô tô không có một chiếc nào.
Ngược lại không phải là các nàng không biết lái xe, mà tại Quan Sơn trấn trên con đường, đều dải rất nhiều đinh sắt. Giống như địa lôi vậy, người bên ngoài xâm nhập, nếu như muốn xâm nhập Quan Sơn trấn, sẽ bị đinh sắt đâm thủng lốp xe.
Mà các nàng cũng đi xe máy đến các con đường của Quan Sơn trấn , toàn bộ lấy đi xăng, đồng thời phá hỏng lốp xe.
Tại Quan Sơn trấn,không có một chiếc ô tô nào có thể lái.
Lúc này, Lý Yến xoa mồ hôi trán, nói ra: "Mọi người đều chuẩn bị xong chưa?"
"Ân." Các nữ nhân gật đầu.
Lý Yến nói : "Hôm nay chúng ta muốn đi Tiền Tự thôn, địa hình thôn này đã được trinh sát điều tra qua, ngoài thôn có một phiến rừng nhỏ, chúng ta đem Zombie trong thôn dẫn tới trong rừng giải quyết."
Xem như một thủ lĩnh đoàn đội, Lý Yến phân công nhiệm vụ cho từng tiểu đội trưởng, mỗi nữ nhân, có thể lên làm ti trưởng, tự nhiên là không dễ dàng, các nàng đều ưu tú hơn so với nam nhân, càng dũng cảm.
Mà Lý Yến cũng hiểu rõ, nàng tự cạo trọc tóc, đồng thời không coi mình là nữ nhân nữa, mới có thể đi đến thời điểm lúc này.
Nếu như không có Lý Yến dẫn đầu, đám nữ nhân bên trong trường học, còn sống sót tỷ lệ là cực kỳ thấp.
Trương Thành lái xe đi tới Văn Hoa trấn cùng Quan Sơn trấn chỗ đường giao. Bọn họ thấy cột mốc biên giới Quan Sơn trấn cũng nhìn thấy chướng ngại vật trên đường.
Dùng xi măng cùng gạch đá, cây trúc, tạo thành chướng ngại vật, muốn thanh lý chướng ngại vật trên đường, đầu tiên phải tốn rất nhiều sức bê những tảng xi măng cùng đá lớn trên đường.
Nhìn tình hình này, người sống sót của Quan Sơn trấn chính là bài xích người bên ngoài tiến vào trấn, hơn nữa, bản thân bọn họ cũng không muốn rời khỏi Quan Sơn trấn.
Nhưng, Trương Thành nlại cảm thấy nghi ngờ, bởi vì trên bản đồ, hắn nhìn thấy Quan Sơn trấn khắp nơi đều là núi, hơn nữa bên cạnh không có tiếp giáp sông, công xưởng cũng không có, tương đối ít tài nguyên, lưu tại Quan Sơn trấn sinh hoạt hẳn là rất chật vật.
Nếu như đem đường đóng chặt, có thể ngăn người sống sót tiến vào, nhưng là tương đối phiền phức khi muốn rời khỏi nơi này.
Đường Dĩnh hỏi: "Lão công, chúng ta tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm sao" ?
Trên thực tế, Đường Dĩnh lúc này, không nghĩ đến việc phát sinh chạm trán, nàng cũng muốn ổn, phát hiện bên trong địa bàn của mình, thời gian này tương đối ổn định, cần gì đi công kích người sống sót khác?
Hơn nữa, đám Điền Mặc Lan đều chung một ý tưởng.
Nếu như song phương không có phát sinh xung đột, lại có Văn Hoa trấn ở giữa, hai bên nước sông không phạm nước giếng.
"Được rồi, không vào."
Trương Thành nhìn thấy chướng ngại vật trên đường, tạm thời không có ý định tiến vào Quan Sơn trấn .
Nếu như người của Quan Sơn trấn không muốn vào Văn Hoa trấn, Trương Thành cũng lười tiếp tục mở rộng, dù sao, địa bàn càng lớn, phạm vi tuần tra càng rộng, nếu như mỗi địa phương đều thành lập căn cứ, binh lực của Trương Thành cũng sẽ bị phân tán, hơn nữa tinh lực của hắn cũng phải phân ra phụ trách.
Chẳng bằng làm tốt tại Đông Lăng trấn, cố gắng phát triển gieo trồng cùng chăn nuôi có lẽ tốt hơn.