Đường Tĩnh dựa theo phân phó cảu Trương Thành , để Dương Phân đi tìm Lý Yến.
Dương Phân tìm bên trong nông trại, một lúc khi đến một mẫu ruộng mới thấy Lý Yến đang nhổ cỏ dại,liền nói: "Lý Yến, chủ nhân tìm ngươi."
"Vâng." Lý Yến từ trong ruộng đi ra, đồng thời đi giầy, đi theo sau lưng Dương Phân đến bên trong tòa nhà Nông Trại.
"Ngươi tự mình đi vào đi." Dương Phân nói xong, liền tiếp tục làm nhiệm vụ canh giữ xung quanh nông trường
Lý Yến bước vào nông trại, nhìn thấy Đường Dĩnh đang xem sách.
Không đợi Lý Yến mở miệng nói, Đường Dĩnh liền bảo Lý Yến ngồi xuống.
Lý Yến ngồi đối diện với Đường Dĩnh .
Đường Dĩnh nói : "Căn cứ có quy củ của căn cứ, ngươi hiểu không?, nếu như ngươi mang người đi chiến đấu vì chúng ta,nếu nhưị thương chúng ta sẽ không bỏ mặc các ngươi, sẽ dùng hết mọi khả năng cứu sống các ngươi."
Lý Yến nắm chặt nắm đấm, cúi đầu, trầm mặc.
Mặc dù chị em đều đã gia nhập căn cứ, nhưng đây là trước khi gia nhập bị thương.
Tại bên trong căn cứ, bị thương hay nhiễm bệnh, đều không được các đoàn đội sống sót khác chấp nhận.
Dù sao, bị thương nặng, cần rất nhiều thuốc men trị liệu.
Mà bên trong quá trình khôi phục, không có cách nào làm việc.
Dựa theo cách thức sinh tồn bên trong tận thế, một người không đóng góp bất cứ cống hiến nào cho đoàn đội, lại phải tiêu hao vật tư cho người đó sao? Điều này không thể được chấp nhận, cũng không công bằng cho những thành viên khác.
Thậm chí có những đoàn đội sẵn sàng vứt bỏ những người bị thương, hoặc là những thành viên nhiễm bệnh.
Đương nhiên, nếu như nói đến quan điểm nhân đạo, hay quan niệm đạo đức, không thể thấy chết không cứu chỉ là ở trước tận thế mà thôi.Hiện tại thế giới là địa ngục không tồn tại những quan điểm đó.
Đường Dĩnh nói : "Chúng ta cũng không phải là người vô tình, ta đã cầu xin lão công, đồng ý cho ngươi mượn điểm tích phân, đương nhiên, ngươi phải trả lại gấp đôi điểm tích phân mới được."
Lý Yến lập tức ngẩng đầu, không dám tin mắt rơm rớm nhìn Đường Dĩnh.
Nàng không nghĩ lại có thể có chuyện này xẩy ra.
Đường Dĩnh nói : "Một người có thể mượn 1000 điểm, 20 người có thể đứng ra mượn, nhưng cần phải 40 người khác đứng ra đảm bạo, nếu như trong vòng ba tháng không thể trả lại, thì 40 người đứng ra bảo đảm chắc chắn sẽ bị xử tử."
Một người 1000 điểm tích phân,20 người là 2 vạn điểm tích phân, nếu như có nhiều như vậy thuốc men, những chị em bị thương cơ hội sống, sẽ gia tăng một khoảng lớn.
Đương nhiên, trong vòng ba tháng phải trả 4 vạn điểm tích phân, một người cần phải trả 2000 điểm.
Tăng thêm Lý Yến còn đang thiếu 2600 điểm, trong vòng ba tháng ", Lý Yến cần phải trả 4600 điểm!
Đường Dĩnh nói : "Đương nhiên, vẫn là nguyên tắc tự nguyện, nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ phê chuẩn cho ngươi đi lĩnh thuốc men, nếu như ngươi không nguyện ý, vậy coi như ta chưa từng nói gì, nhưng, ta hi vọng ngươi có thể hiểu một điều, đây là lần duy nhất Lão công của ta ban ân."
Lý Yến lập tức quỳ xuống, cảm động nói: "Ta đương nhiên nguyện ý, tạ ơn chủ nhân!"
Nàng biết rõ đây là thiện ý xuất phát từ Đường Dĩnh , giúp cho nàng mở cửa sau, cho đám chị em bị thương, một cơ hội sống sót.
Về phần trả lại điểm số . . .
Giết một người 100 đến 200 điểm tích phân, phải giết phải giết rất nhiều người.
. . .
Lý Yến, Hồ Băng , rất nhanh điều động ra 20 người, lấy danh nghĩa của 20 người này mượn điểm, đồng thời cũng lập danh sách 40 chị em đảm bảo, nếu như không thể trong ba tháng, trả lại điểm đã mượn, 40 người này sẽ bị xử tử.
Nữ Nhân bang không giống với các đoàn đội khác, các nàng tương đối đoàn kết.
Nếu như là một đoàn đội khác, chưa chắc sẽ vì đồng bạn, để mạo hiểm mạng sống như vậy.
Dù sao kỳ hạn chỉ có ba tháng.
Đương nhiên, Nữ Nhân bang có thành viên rất hung hãn, các nàng dám giết người, cũng có thể giết người.
Trương Thành thu phục Nữ Nhân bang , liền muốn lợi dụng người của Nữ Nhân bang, mở rộng chiến lực của bản thân.
Bây giờ, chính là lúc để sử dụng năng lực của đám người này.
. . .
"Phúc Lâm trấn có hai nhóm người, nhân số đều không ít, nhưng, bọn họ ngày đó bị chúng ta đuổi đánh, hiện vẫn chưa hoàn hồn, bởi vậy ta muốn lập tức tấn công."
Trương Thành giở ra bản đồ, đem Phúc Lâm trấn vẽ một vòng tròn
Phúc Lâm trấn cùng Giang Khẩu khác biệt.
Giang Khẩu khoảng cách rất xa Đông Lăng trấn, cần phải ngồi thuyền, rồi còn phải chuyển ô tô, trên biển thì có rất nhiều nguy hiểm,đường xa nguy hiểm lớn không có tính uy hiếp.
Mà Phúc Lâm trấn cùng Đông Lăng trấn, ở giữa chỉ có Văn Hoa trấn cùng Quan Sơn trấn.
Thật sự là quá gần.
Nguyên tắc của Trương Thành là, thân xa đánh gần, Trương Thành không muốn có uy hiếp từ những địa phương bên cạnh
Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng, người sống sót của Phúc Lâm trấn cũng không dám tiến vào Văn Hoa trấn trong thời gian ngắn.
Dù sao, ngày đó Trương Thành làm ra động tĩnh quá lớn, súng bắn tỉa, súng máy hạng nặng cùng súng phóng tên lửa.
Nhưng nếu như Trương Thành không đánh tới , dần dà, Phúc Lâm trấn người sống sót liền sẽ tập hợp lại, cùng với minh hữu của chúng, sẽ quay lại nơi này .
Điền Mặc Lan nói : "Thế nhưng là Lý Yến nói qua, trên đường của Quan Sơn trấn các nàng rải rất nhiều đinh sắt, còn có chướng ngại vật trên đường, chúng ta không thể lái xe qua được, trừ phi chúng ta thanh lý tất cả chướng ngại vật cùng đinh sắt."
Trương Thành nói : "Bọn họ dùng xe gắn máy đến đây, vậy chúng tg dùng xe gắn máy đến đó."
Quan Sơn trấn có chướng ngại vật cùng đinh sắt, thực ra lại là chuyện tốt.
Trương Thành cũng không muốn thanh lý , có chướng ngại vật cùng đinh sắt trên đường, cũng có thể để cho người phía nam của Quan Sơn trấn , không dám tiến vào phía bắc, vì thế Đông Lăng trấn càng thêm an toàn.
Đường Dĩnh hỏi: "Vậy cần trở về thành phố Đông Hải sao?"
Nếu như muốn chiến tranh, vẫn là nên điều người từ thành phố Đông Hải đến đây.
"Không cần."
Trương Thành khoát tay áo, hắn nói: "Ta, Mặc Lan, Lăng Yên, Kiều Thư, Bội San, lại mang thêm 20 cái nữ binh, tăng thêm người của Lý Yến , thêm 20 người nữa vậy là đủ."
Điền Mặc Lan nghĩ một chút, các nàng cùng nữ binh, cộng lại là 25 người, lại thêm Lý Yến 20 người, chỉ có 45 người, nếu như dựa vào vũ khí hạng nặng tấn công, chiếm lấy tiên cơ, cũng có thể đối phó hai nhóm người bên trong Phúc Lâm Trấn
Trương Thành nói : "Mặc Lan, hai ngày tăng cường huấn luyện, hai ngày sau, chúng ta xuất phát đi Phúc Lâm trấn."