Emily đứng cản trên đường, hướng về Triệu Hữu Linh vẫy hai tay.
Emily một cô nàng tóc vàng hoe, điển hình nữ nhân ngoại quốc, đồng thời ăn mặc quân phục màu đen, khác biệt hoàn toàn so với đám ác ôn bên trong tận thế.
Triệu Hữu Linh dừng xe lại, nghi hoặc nhìn về phía Emily.
Cân nhắc sự an toàn của mình, Triệu Hữu Linh cùng Emily duy trì một đoạn khoảng cách 30 mét
"Đồng bạn của ta bị thương, ta cần giúp đỡ."
Emily dùng tiếng Trung , nói với Triệu Hữu Linh .
Triệu Hữu Linh trả lời: "Ta không có đồ ăn, cũng không có thuốc."
Em trai chết, t nỗi đau uá lớn của Triệu Hữu Linh.
Nàng hiện tại sẽ không làm việc ngu xuẩn vì người khác .
Cho dù trong bọc của nàng, còn đồ ăn, nhưng tại sao nàng phải đưa cho Emily.
Emily nói: "Vậy ngươi có thể giúp chúng ta đi Đông Lăng trấn không? Chúng ta cần phải đi đến bến tàu."
Đi Đông Lăng trấn?
Triệu Hữu Linh cũng muốn đi Đông Lăng trấn.
Chỉ là, nàng có chút do dự.
"Nếu như ta muốn cướp xe của ngươi, vậy ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta, van cầu ngươi, giúp đỡ chúng ta."
Emily nói rất thành khẩn
Không giúp các nàng, các nàng liền cướp xe sao?
Nhưng nàng mặc quân trang, hẳn là quân nhân.
Nếu như phải đánh thật, Triệu Hữu Linh cũng không nắm chắc phần thắng.
Triệu Hữu Linh nói : "Ngươi lái xe, đi đến Đông Lăng trấn biên giới, ta sẽ đưa xe cho các ngươi"
Emily không có nằm mơ, sau khi cảm ơn, liền đi vào bên trong căn nhà, đưa Barbara ra ngoài.
Barbara sắc mặt rất tệ.
Vết thương nhiễm tùng, không chỉ khiến cho Barbara sốt cao không ngừng, đồng thời, xuất hiện những triệu chứng nôn mửa.
Emily liền xử lý qua quần áo đt bẩn của Barbara , sau đó cùng Triệu Hữu Linh dùng xe gắn máy rời đi.
Dưới sự giúp đỡ của Triệu Hữu Linh , Barbara cột lại đằng sau của E . .
Emily cưỡi xe gắn máy, chạy thẳng về hướng Đông Lăng Trấn.
Trên đường, Emily hỏi qua một số chuyện.
Như là Triệu Hữu Linh từ đâu đến, vì sao đơn độc một mình, chuẩn bị đi đến Đông Lăng trấn làm gì.
Nhưng, Triệu Hữu Linh cũng không trả lời nhiều, khả năng vẫn đề phòng Emily .
Dù sao, Emily cũng có ý định cướp đoạt nàng.
Khi xe dến cột mốc của Đông Lăng trấn , Triệu Hữu Linh liền từ trên xe bước xuống.
Emily nóia: "Bằng không, người cùng chúng ta rời đi, chúng ta có căn cứ trên biển, nơi đó có điện, có nước biển có thể chế thành nước sạch cùng muối, có đồ ăn, cũng có vũ khí, có thể để ngươi sinh tồn thoải mái."
Mặc dù tiếp xúc thời gian không lâu , nhưng Emily cảm thấy Triệu Hữu Linh là một nhân tuyển tốt.
Không hề nghi ngờ, Emily nói ra điều kiện, khiến bất cứ ai bên trong tận thế đều phải mê hoặc.
Nhưng, Triệu Hữu Linh vẫn lắc đầu nói: "Cám ơn ngươi, nhưng nơi đó không thích hợp với ta."
Triệu Hữu Linh muốn tìm ra n "Đồng bạn" chó má kia, hỏi thăm tại sao em trai nàng chết, hoặc sẽ trực tiếp báo thù.
Nếu như đi theo Emily ra biển,có thể trở về hay không, còn là điều khó nói.
Hơn nữa, Triệu Hữu Linh không quen biết Emily, trong tận thế không thể mù quáng tin theo người xa lạ được.
"Vậy chúc ngươi may mắn, hi vọng chúng ta có thể gặp lại."
Emily nói xong, muốn cưỡi xe rời đi.
Mà ở trong gương, Triệu Hữu Linh liền ngồi xuống tảng đá bên cạnh cột mốc Đông Lăng Trấn, tựa như đang chờ đợi một ai đó.
Nơi này chính là địa bàn của Trương Thành , nàng ngồi đây rất nguy hiểm.
Chỉ là hiện tại, Emily không thể lo nhiều chuyện như vậy.
Nàng muốn lập tức trở về bến tàu, ngồi thuyền rời đi.
Ong ong ong . . .
Nơi xa truyền đến tiếng động cơ xe hơi.
Không chỉ một chiếc xe.
Triệu Hữu Linh đứng ở bên đường, chờ đợi đội xe đến.
Xuất hiện trước nhất mặt nàng, là một chiếc xe bán tải được gia cố thép dầy.
Chiếc xe được gia cố , đằng sau thùng xe còn có khẩu súng máy hạng nặng, thoạt nhìn giống như một con quái vật đáng sợ. .
Phía sau xe tải, có mấy chiếc xe đều được gia cố thêm tấm thép đi theo.
Nhưng, trên những chiếc xe phía sau, không có súng máy hạng nặng.
Triệu Hữu Linh lấy hết dũng khí đi đến ven đường, phất tay ra hiệu.
Điền Mặc Lan nói cho nàng, bọn họ tuần tra thường xuyên ở đây, đồng thời sẽ đi ngang qua nơi này.
Thấy có người đón xe, Kiều Thư liền dừng xe lại.
Cao Lăng Yên nhìn về phía Triệu Hữu Linh, nói: "Lão công, phía trước có một nữ nhân, không phải hai nữ nhân hôm qua"
Trương Thành cầm bộ đàm, nói : "Lý Yến, xuống xe kiểm tra."
Vì lý do an toàn, để cho một người xuống trước, những người khác thì lưu lại trên xe.
Lý Yến đi xuống xe, đi đến trước mặt của ữu Linh .
Triệu Hữu Linh nhìn Lý Yến, nói : "Ta là tới gia nhập căn cứ của các ngươi."
Lý Yến nhìn xung quanh, không giống như có người mai phục, liền cầm lấy bộ đàm, nói: "Chủ nhân, không phát hiện dị thường."
Sa sa sa.
"Mang nàng tới đây."
Bộ đàm truyền ra giọng nói của Trương Thành .
"Theo ta đi." Lý Yến mang theo Triệu Hữu Linh đi tới trước xe bán tải.
Cao Lăng Yên mở cửa xe.
Trương Thành nhìn về phía Triệu Hữu Linh, hỏi: "Đến căn cứ của ta, phải tuân theo quy củ nơi này, hiểu chứ?"
Triệu Hữu Linh nghiêm túc gật đầu.
Trương Thành nói : "Mang nàng lên xe."
Lý Yến liền đang định đưa Triệu Hữu Linh trở về đội xe phía sau.
Nhưng, Triệu Hữu Linh không lập tức rời đi, mà nói: "Vừa rồi lúc ta tới đây, có hai nân ngoại quốc, dùng xe của ta đi đến bến tàu."
Trương Thành hỏi: "Một người da trắng, cùng một người da đen sao?"
"Ân." Triệu Hữu Linh gđầu, cũng đem chuyện Barbara nhiễm trùng vết thương, sốt cao hôn mê , nói cho Trương Thành nghe.