Tâm lý của Tằng Hoa rấy lên sự run sợ, bọn họ lăn lộn bên trong tận thế một khoảng thời gian dài như vậy, gặp các đoàn đội người sống sót không ít, mà hầu hết người sống sót gặp phải bọn chúng, đều nhận phần thiệt thòi.
Nhất là nhóm người Tằng Hoa am hiểu nhất là đánh lén.
Thế nhưng bây giờ là tình huống gì đây, nữ nhân bên trong nông trại, khi phát hiện bị người đột nhập, phản ứng thực sự là quá nhanh.
Điền Mặc Lan tìm Đường Dĩnh mang chìa khóa mở ra kho quân dụng.
Bình thường không ra ngoài tác chiến, đa số đạn cùng vũ khí đều nằm trong kho, chỉ có súng lục phòng thân được trang bị đạn.
Lúc này, Điền Mặc Lan lấy ra súng bắn tỉa, súng trường QBZ-95 , lấy thêm kính hồng ngoại nhìn đêm.
Mà mấy người Đường Dĩnh cũng nhanh chóng mang theo những trang bị lên người.
Trang bị đầy đủ một thân trang bị tốt nhất.
"Các chị em nhanh theo ta!"
Lý Yến hô lớn, trong tay các nàng cầm theo súng trường cùng súng lục, chỉ có điều do tuần tra ban đêm, chỉ được phân phát đạn súng lục, súng trường lúc này là không có đạn.
Tuy rằng chỉ có súng lục có đạn, các nàng cũng không hoảng hốt.
Lúc chưa quy thuận Trương Thành , các nàng Nữ Nhân bang dựa vào mấy khẩu súng lục, cũng chiếm cứ một thị trấn, đánh chết cùng đuổi chạy không ít người sống sót.
Ầm! Ầm!
Ầm!
Tằng Hoa cùng Lý Yến, rất nhanh đấu súng.
Hai người đều tự tìm công sự che chắn : vách nông trại, giếng nước, bồn rửa tay,,,,,v,,,,v.
Xi măng, mảnh gỗ bay tung tóe.
Bởi vì tất cả đèn đã được bât sáng,hai bên có thể thấy rõ ràng vị trí của nhau, bởi vậy, rất nhanh xuất hiện thương vong.
Điều khó tin là, đám người Lý Yến có thương thuật, so với đám Tằng Hoa chuẩn hơn nhiều
Điều này công lao phải nhắc đến Điền Mặc Lan , huấn luyện ngắm bắn.
Nhìn như một huấn luyện buồn tỉa, nhưng lại mang đến độ chính xác rất cao, cùng độ ổn định khi nổ súng.
Mấy lần đối súng trôi qua, Nhóm Tằng Hoa vậy mà đã ngã xuống 9 người
"Lão đại, thực sự quá tà môn! Mấy ả đàn bà này bắn súng lại chuẩn xác như vậy!"
Mấy nam nhân bên cạnh Tằng Hoa lúc này đều hoảng sợ.
Không trốn không được, cảm giác thò đầu ra liền bị đối phương một súng bắn chết.
Hơn nữa số lượng súng của bọn chúng quá ít, phía đối diện hơn 10 khẩu súng lục.
"Rút lui!"
Tằng Hoa đã nhận ra sự không bình thường, bên trong nông trường này có điều gì đó quái lạ, nữ bên trong nơi này rất khó đối phó.
Ầm!
Một tiếng súng vang.
Lại một nam nhân nữa ngã trên mặt đất.
Phía sau lưng của hắn trúng một súng.
Là Điền Mặc Lan nổ súng.
"Mau bỏ đi! Trở về nhanh trở về..."
Tằng Hoa hoảng hốt chạy bừa, sau khi leo qua hàng rào thép gai mặc kệ những gai thép xé rách da, liền hướng vào trong bụi cỏ trốn.
Ba!
Ba!
Ba!
Tiếng súng liên tục vang lên, lại có người bị bắn trúng.
Lưu Tuấn Cát lúc này đang nấp trong bụi cỏ, hắn vô cùng run sợ.
người sống sót ở Đông Lăng trấn lại mạnh như vậy sao?.
Ngay cả nữ nhân đều có thể hung hãn như vậy sao?
Vậy thì nam nhân ở đây sẽ manh như thế nào?!
Chỉ là rất kỳ quái, tại sao đến lúc này vẫn không thấy nam nhân xuất hiện, chẳng lẽ nam nhân bên trong cứ điểm đã rời đi, chỉ để lại nữ nhân giữ căn cứ sao?
Lưu Tuấn Cát không có suy nghĩ nhiều, lúc này hắn biết mình nên ẩn nấp, không nhúc nhích, chờ khi đám người Tằng Hoa dẫn dắt sự chú ý của những người bên trong căn cứ, rồi hắn sẽ nhanh chóng rời đi.
"Có tổn thất sao?"
Đường Dĩnh hỏi những nữ binh, từ trong căn cứ đi xuống, nàng trước tiên hỏi thăm đám Mã Trân Trân .
Mã Trân Trân gật đầu nói ra: "Chủ nhân, chúng ta bị bắn chết hai người, còn có 2 người bị thương, trong đó một người bị mảnh đạn văng vào mắt"
Đường Dĩnh nói : "Xuân Hồng."
Lưu Xuân Hồng lập tức chạy tới.
Đường Dĩnh nói : "Đi chiếu cố những chị em bị thương."
Lưu Xuân Hồng gật đầu.
Chết hai nữ nô lệ, nhưng là nô lệ đẳng cấp LV0 ,trong đó một người chính là phát hiện ra đám Tằng Hoa đột nhập, đồng thời thét lớn.
Một người khác là do đen đủi, bị đạn lạc bắn trúng.
Hai nữ nô lệ, trước đây cũng là thành viên của Nữ Nhân bang
Lý Yến đối với tỷ muội đã chết, trên mặt đều lộ ra bi thương.
Noriko Ikeda cùng Emily lúc này cũng mang súng đi tới.
Noriko Ikeda nói : "Trời tối quá, bọn họ trốn bên trong cỏ, không nhìn thấy bọn họ."
Điền Mặc Lan nói : "Được rồi, đừng đuổi theo, miễn cho việc hấp dẫn đến nhiều Zombie."
Vừa rồi tiếng súng, có thể dẫn dắt đến khá nhiều Zombie, đêm nay trong cứ điểm nữ nhân lại một phen bận bịu.
Lúc này, Đường Dĩnh nói với Emily : "Thấy chưa, thời đại lúc này là như vậy đó, nếu như không phải lão công xử lý người sống sót trong địa bàn, vậy chúng ta đều có thể sẽ bị chúng hại"
. . . .
Emily không có phản bác.
Chuyện đêm nay, nàng cũng từng gặp qua.
Đám lưu manh tập kích những người sống sót khác, nhất là người sống sót có nữ nhân bên trong.
Mà những tên lưu manh ác ôn này cũng là trong những người sống sót, không cách nào có thể phân biệt ai là người sống sót tốt, ai là ác nhân?.
Bởi vậy, Đường Dĩnh nói lời này, cũng là muốn nhắc nhở Emily cùng Noriko Ikeda, các nàng phải chuẩn bị sẵn tinh thần, nổ súng bắn chết bất kỳ ai dám xâm phạm căn cứ.
Sau khi bồi một đao vào những xác chết, lưu lại người để thanh lý zombie, Đường Dĩnh cùng các chị em đi về nghỉ ngơi.
Emily không có quay vào trong căn cứ, mà nàng ở lại canh gác.
Mà Noriko Ikeda thì không ở lại, nàng là một quân nhân, biết rõ bảo dưỡng thể lực của bản thân chuẩn bị cho nhiệm vụ thích hợp.
Về phần đám người Tằng Hoa ,lúc đầu có mấy chục người
Hiện tại chỉ còn lại 25 người. Trong số đó có một người bị súng bắn thương ở tay.
Nếu như không thể kịp thời cứu chữa, vết thương này sẽ rất phiền toái, nhẹ thì cắt bỏ toàn bộ tay, nặng thì uy hiếp sinh mệnh.
Tằng Hoa đứng dựa vào một cây cổ thụ, liền hỏi: "Đúng rồi, các ngươi nhìn thấy Lưu Tuấn Cát không?"