Quản Ánh Tuyết cùng Ngả Vi lập tức xuống tầng vây đi vào bên trong căn cứ.
Đám Lý Yến đang ngủ bên trong phòng sinh hoạt.
Bành!
Ngả Vi thô bạo đạp cửa ra, hét lớn: "Đều dậy đi lên trên tường vây."
Lý Yến cùng các chị em khác nhanh chóng tỉnh dậy.
Các nàng đi ngủ cũng không cởi bỏ trang bị cùng áo chống đạn, lúc này lập tức mang theo vũ khí,chạy thẳng về phía tường vây.
Mà Đường Dĩnh cũng dẫn người đi đến lầu trung tâm, mang ra rất nhiều đạn.
Đường Dĩnh cầm bộ đàm nói: "Các tiểu đội trưởng tới, mang đạn ra phân phối cho các đội viên."
Tương Bội San hít sâu một hơi, đêm nay nàng phụ trách súng máy hạng nặng.
Mà nữ nô lệ LV0 cũng được vũ trang.
Tuy nhiên, các nàng không có súng, chỉ được phân phát khảm đao cùng trường mâu, những trang bị này nhằm giết Zombie ngoài ra họ còn được phân phát những tấm chắn.
Súng máy hạng nặng, súng bắn tỉa, súng máy hạng nhẹ, súng phóng tên lửa, vũ khí nhiệt áp . . .
Tường vây đầy vũ khí hạng nặng, khiến cho đám nữ nô lệ cảm thấy một chút an toàn.
. . ."Trưởng phòng, trong nông trường không có ai cả."
"Bên này cũng vậy"
"Bên này cũng không có ai, nhưng ta tìm thấy ao cá."
"Ta cũng không tìm thấy ai, nhưng có chuồng gà, chỉ không biết gà đã mang đi đâu."
"Ta phát hiện ra chuồng bò và chuồng dê, không thấy bò cùng dê."
Tiến vào bên trông nông trường tìm kiếm, đám người sống sót căn cứ Giang Khẩu nhanh chóng quay lại hồi báo, bọn họ lần này đúng là được mở rộng tầm mắt, nhưng bọn họ lúc này đang thất vọng, cho đến lúc này,chưa tìm thấy bất kỳ một nữ nhân nào.
Lúc này, một nam nhân đang kích động hô lớn: "Lãnh Đạo, bên này có đường đi lên núi."
Chu Đồng thử thăm dò nói: "Chẳng lẽ các nàng đều ở trên núi hay sao?"
Tạ Viễn nói : "Toàn bộ tập hợp, đi theo ta lên núi."
Mà lúc này Lưu Mãnh cũng đã xử lý toàn bộ Zombie tiến đến.
Một đám người liền bắt đầu đi lên núi
Lúc này, tường vây không bật đèn pha.
Lúc đội ngũ tiên phong của Giang Khẩu , lên đến trên núi, bọn họ mới có thể nhìn thấy cảnh tượng rung động.
Hóa ra dưới núi, chỉ là nông trường chỉ là phụ, trên núi căn cứ mới là bộ phận chính bên trong căn cứ!
Tường rào sao có thể cao như vậy!
Ngay khi các nam nhân còn đang ngơ ngân đánh giá tường rào.
Ầm!
Theo một tiếng súng vang, một nam nhân bị súng bắn tỉa bắn nát sọ.
Viên đạn làm đầu hắn nổ tung tóe,
"Nâng thuẫn!"
"Mọi người cẩn thận!" Các nam nhân cũng nhanh chóng phản ứng. Điền Mặc Lan lần thứ hai bóp cò.
Ầm!
Lại là một tiếng súng vang.
Lại có một người đàn ông ngã trên mặt đất.
Viên đạn bắn thủng bọn họ tấm chắn!
"Mau bỏ đi!"
"Rút lui xuống chân núi!"
Các nam nhân hoảng loạn, trực tiếp chạy xuống núi.
Ầm!
Tiếng súng vang lên.
Lại có một người đàn ông lưng bị bắn trúng, từ trên bậc thang lăn xuống.
Mà bên trong phòng tối của căn cứ, Tiểu Ảnh đã nghe thấy tiếng súng, nàng biết rõ hai bên đã bắt đầu cuộc chiến.
Những nam nhân vừa rồi làm đội ngũ tiên phong, hiện tại đang thất kinh chạy xuống núi, vừa vặn đụng phải đám người Tạ Viễn.
Cũng mới gia nhập căn cứ Giang Khẩu khoảng hai tháng, tiểu đội hắn có 40 người,đều từng giết người cùng Zombie , cũng coi như là thiện chiến..
Mà Tô Khang vào căn cứ Giang Khẩu , liền đầu phục Chu Đồng.
Bởi vậy, hắn vẫn luôn trở thành đội ngũ tiên phong.
Tô Khang thở phào, nói : "Quá chuẩn, trình độ bắn súng của họ rất chuẩn, ta vừa mới lên nói, người còn không kịp nhìn thấy, đã bị bắn chết bốn người anh em rồi."
Tạ Viễn nói : "Trang bị tốt, điều này cũng hợp tình hợp lý."
Đổng Thu Minh hỏi: "Tấm chắn của các ngươi đâu? Tại sao không sử dụng?"
Tô Khang trả lời: "Tấm chắn đều bị bắn thủng, không tin các ngươi đi lên mà nhìn."
Tạ Viễn không hề hoài nghi lời nói Tô Khang, dựa theo lời nói của Tô Khang sử dụng tấm chắn chậm dãi tiến đến là không thể. .
Tạ Viễn mắt nhìn xung quanh, nói : "Nhanh đi đến đỉnh núi, tất cả mọi người tách ra."
Có Tô Khang dò đường, những người khác của căn cứ Giang Khẩu học rút ra được bài học.
Khi đi lên đến đỉnh núi, tất cả liên tách ra , trốn đằng sau cây cối cùng đá tảng, dùng ống nhòm nhìn về phía căn cứ đệ tứ.
Chu Đồng nhìn thấy tường vây, liền kinh hãi: "Trời ạ, bọn họ vậy mà xây dựng tường vây cao như vậy!"
Đổng Thu Minh thầm nói: "Tường vây cao như vậy, làm sao công vào? Chúng ta không mang theo thang "
Lưu Mãnh nói : "Có thuốc nổ, có thể đem cửa nổ tung."
Đổng Thu Minh hỏi lại: "Vấn đề là người trên tường vây, các ngươi xử lý thế nào?"
Nói thật, Đổng Thu Minh đã muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Căn cứ điểm trước mắt này,khẳng định là một nơi khó công dễ thủ.
Chu Đồng nhìn về phía Tạ Viễn, hỏi: "Tiểu Tạ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tạ Viễn đang kiểm tra súng trường QBZ-95 , thử ngắm về phía tường vây.
Ầm!
Một tiếng súng vang lên.
Cách Tạ Viễn khoảng năm sáu mét, một nam nhân lại bị headshot.
Đạn găm thẳng vào giữa lông mày của hắn.
Điền Mặc Lan nói : "Bội San, hướng về phía 11h bắn phá."
"Vâng!" Tương Bội San di chuyển họng súng máy hạng nặng về hướng 11 giờ .
Phanh phanh phanh phanh! ! !
Một tràng đạn bắt đầu bắn phá.
Thân cây bị đánh nát, mảnh gỗ bay loạn.
Nhanh chóng một hộp đạn súng máy hạng nặng tiêu hao hết.
Mặc dù chỉ bắn chết một người, nhưng khiến cho người của căn cứ Giang Khẩu dọa sợ
Súng bắn tỉa, súng máy hạng nặng . . .
Muốn lao lên khi mà hỏa lực của địch nhân mạnh như vậy sao?
Người sống sót của Giang Khẩu cũng không phải giang hồ hồng kong Nghĩa Hoà Đoàn, bọn họ không có cái dũng khí không sợ chết đó.
Tô Khang nói : "Trưởng phòng, rút lui đi, chúng ta không muốn đi chịu chết."