Đổng Thu Minh dù sao vẫn là người cẩn thận, bất cứ chuyện gì hắn đều giữ an toàn cho bản thân để cho thủ hạ của hắn đi làm.
Rất nhanh, Hoàng Hằng Vĩ một thủ hạ của Đổng Thu Minh, dẫn người đi vào Ngư Dược thôn
Trương Thành cùng Điền Mặc Lan lập tức phát hiện ra đám người tiến vào
Cao Lăng Yên nói : "Lần này chỉ 6 người thôi sao."
Điền Mặc Lan hỏi Trương Thành: "Lão công, có giết hay không?"
Trương Thành lắc đầu, nói: "Để cho đám Lâm Ly kéo bọn họ vào trong thôn."
Mà lúc Hoàng Hằng Vĩ dẫn người lặng lẽ tiếp cận cửa hàng tạp hóa, Trương Thành liền ra lệnh cho 6 người Lâm Ly, nàng liền dẫn theo người dựa theo mệnh lệnh của Trương Thành đi làm.
Bên ngoài cửa tiệm tạp hóa, vỏ đạn cùng xác chết đều đã dọn dẹp sạch sẽ.
Hoàng Hằng Vĩ tiến vào bên trong tiệm tạp hóa, nhìn thấy một đám nữ nhân đang quây quần nấu cháo.
Có nữ nhân? !
Hoàng Hằng Vĩ nhìn về phía đám nữ nhân, trong lòng tràn đầy hưng phấn.
Dù sao, bọn họ cũng cần nữ nhân để giải quyết nhưng đêm tối cô đơn.
Nhưng, Hoàng Hằng Vĩ vẫn cảnh giác nói: "Ban ngày có nhóm người nào liên hệ với các ngươi không?"
Lâm Lỵ nhìn thấy đám Hoàng Hằng Vĩ , tay cầm gậy gỗ, liền sợ hãi nép về phía sau.
Hoàng Hằng Vĩ nói : "Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương các ngươi."
Lâm Lỵ gật đầu, nói: "Ban ngày có một người tên là Ngô đội trưởng liên lạc với chúng ta, nhưng khi họ tiến vào trong thôn được một lát liền bị tiếng súng hấp dẫn rời đi”
Hoàng Hằng Vĩ cầm bộ đàm, đang chuẩn bị liên lạc với Đổng Thu Minh.
Đúng lúc này.
Điền Mặc Lan cùng Cao Lăng Yên bỗng nhiên từ lầu hai nhảy xuống.
Các nàng xuất hiện quá đột ngột.
Hơn nữa, rất nhẹ nhàng đám nam nhân bên trong cửa tiệm tạp hóa.
Trương Thành từ lầu hai cũng theo xuống,lúc này Hoàng Hằng Vĩ đang chuẩn bị vung đao chém về phía cổ Điền Mặc Lan , một cước đá trúng cổ tay của Hoàng Hằng Vĩ, con dao trong tay Hoàng Hằng Vĩ bị đá bay.
Ngoài Hoàng Hằng Vĩ , các nam nhân khác đều đã bị giết chết. Trương Thành không tốn một viên đạn nào cả. Trương Thành đi đến trước mặt của Hoàng Hằng Vĩ , một chân dẫm lên ngực của Hoàng Hằng Vĩ .
Cao Lăng Yên rút cây búa đang cắm trong đầu của một nam nhân ra, liền đưa cho Trương Thành.
Trương Thành liền nói với Hoàng Hằng Vĩ : "Nói cho đồng đội của ngươi ở bên ngoài , các ngươi bị phục kích, hiện tại cần cứu viện, nếu như không có người tiến đến, các ngươi sẽ phải chết, về phần số lượng của địch nhân, cư nói là 20 người."
Hoàng Hằng Vĩ cầm bộ đàm, ấn nút call, liền nói: "Lão, lão đại, chúng ta bị phục kích, địch nhân có hơn hai mươi người, ngươi mau dẫn người đến cứu lấy chúng ta ."
Tại trên bờ biển Đổng Thu Minh, không khỏi nhíu mày.
Thực sự bị phục kích sao?
Một nam nhân vẻ ngoài hết sức bình thường liền nói: "Lão đại, ta dẫn người đi vào cứu người được không?"
Hắn gọi là Hoàng Trọng Sơn, Đổng Thu Minh từng cứu mạng của hắn, bởi vậy hắn trung thành với Đổng Thu Minh.
"Hơn hai mươi người?"
Đổng Thu Minh híp mắt, sau đó nói: "Về căn cứ trước đã."
"Không cứu Hoàng Hằng Vĩ sao?"
Hoàng Trọng Sơn nghi ngờ nhìn về phía Đổng Thu Minh.
"Có thể là cạm bẫy, nếu như chúng ta tùy tiện tiến vào, khả năng sẽ lại gặp phải mai phục."
Đổng Thu Minh cũng không quan tâm đên sống chết của Hoàng Hằng Vĩ, bởi vì Hoàng Hằng Vĩ cũng vừa gia nhập tiểu đội của hắn, chết thì chết , cũng không quan trọng.
Mà Ngư Dược thôn lúc này tình thế rất quỷ dị, tốt nhất vẫn nên về báo cáo cho Thái Hiểu Minh cùng Tạ Viễn đến giải quyết
Trương Thành dùng ống nhòm, quan sát đám người Đổng Thu Minh đang quay thuyền rời đi, liền nói: "Bọn gia hỏa này đủ cẩn thận."
Điền Mặc Lan hỏi: "Vậy chúng ta đi căn cứ Giang Khẩu hay không"
Trương Thành lắc đầu, nói : "Ta cho tới lúc này vẫn không muốn đi căn cứ Giang Khẩu."
Không có ý định đi căn cứ Giang Khẩu? Vậy làm sao trả thù căn cứ Giang Khẩu?
Cao Lăng Yên cùng Điền Mặc Lan đều nghi hoặc nhìn hắn.
Trương Thành nhìn tháy hai người mặt đầy vẻ nghi hoặc, liền đem sự tình của Liên Hoa trấn , nói cho các nàng biết.
Trần Cường một người dùng súng bắn tỉa cùng thuốc nổ, hạn chế nhóm người Hắc Thị quân .
Cao Lăng Yên nói : "Thế nhưng biển lớn như vậy, chúng ta không có cách nào phong tỏa toàn bộ mặt biển."
Trương Thành gật đầu, nói ra: "Ta biết không cách nào phong tỏa toàn bộ mặt biển, chỉ có điều , chúng ta có thể dễ dàng nhận tiếp tế, mà bọn họ thì lại khác, bọn họ nhiều người như vậy, khẳng định phải ra ngoài tìm thức ăn, mà chúng ta chỉ cần tập kích bọn chúng là được, chỉ cần giải quyết mấy đội ngũ trinh sát, bọn họ sẽ rơi vào khủng hoảng, nội bộ cũng sẽ xảy ra vấn đề."
Điền Mặc Lan nói : "Quấy rối là chính sao?"
Trương Thành nói : "Ân, đây cũng là điều anh muốn nói với các em, cũng là tại sao mà chúng ta mang theo nhiều lựu đạn như vậy"
Đổng Thu Minh trở lại căn cứ Giang Khẩu , lập tức đi đến chỗ Thái Hiểu Minh báo cáo tình huống.
"Ta hoài nghi Ngư Dược thôn bên trong có mai phục, không dám tùy tiện vào thôn, nên trở về đây để báo cáo."
Đổng Thu Minh sớm đã chuẩn bị lý do để giải thích sự hèn nhát của hắn, hắn trực tiếp đem chuyện Ngô Mậu Thành mất tích, cùng liên hệ với chuyện Ngư Dược thôn có mai phục.
Có thể phục kích Ngô Mậu Thành, chẳng lẽ không thể phục kích Đổng Thu Minh sao?
Quả nhiên, Thái Hiểu Minh không tiếp tục truy cứu Đổng Thu Minh , mà lập tức đi tìm mấy người Vương Phong , thương lượng đối sách.
Tạ Viễn nghe xong, mặt hiện lên một tia hàn mang, hắn suy đoán chuyện ngày hôm nay, có thể cùng Đông Lăng trấn có quan hệ.
Vương Phong hỏi : "Làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta đi đến Ngư Dược thôn sao?"
Tạ Viễn nói : "Ngày mai đi, hiện tại trời đã tối, không thích hợp để ra biển."