Trong này, đều là một vài cái đề ăn như mỳ gói, là đồ để hắn ăn trên dọc đường.
Sau đó, Tô Bạch ngồi xe bus quay lại.
Sau khi trở lại khu Lôi Công, hắn không về nhà ngay mà đi đến diệm quan tài.
Hiện giờ cũng chỉ khoảng sáu giờ, hắn có đủ thời gian làm ra được hai hũ tro cốt trước ngày mai.
Sau khi đi vào tiệm quan tài, Tô Bạch trước tiên mở đèn, tiếp đó để cặp sách và đồ ăn vặt vào trong tiệm, sai đó lấy ra hũ cho cốt hôm qua làm, dùng máy móc cẩn thận đánh bóng.
Hôm nay làm và hôm qua làm cũng không khác nhau lắm, chính là công đoạn đánh bóng.
Lần này, từ hừng đông làm đến khi trời tối.
Không biết lúc nào bắt đầu mưa, tí tách rơi không ngừng.
Nhưng mà, Tô Bạch mắt điếc tai ngơ với động tĩnh bên ngoài, vẫn chuyên tâm điêu khắc hoa văn trên hũ tro cốt.
Lúc này, hình dáng hai hũ cho cốt được điêu khác cực kỳ tinh mỹ đã được làm gần xong, sau đó chỉ cần đánh bóng và thêm sơn là có thể.
“Rột...” Đúng vào lúc này, bụng của Tô Bạch cũng bắt đầu kháng nghị.
Lập tức hắn lấy ra một bình cháo từ bên trong túi nhựa, lộc cộc lộc cộc uống hết xuống bụng.
“Tô Bạch.” Cũng chính trong lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh nữ tính.
Tô Bạch nhìn về phía cửa, liền thấy Triệu Minh Sam đang đứng ở cửa.
Lúc này người Triệu Minh San đã bị nước mưa rơi ướt một chút, tóc tai dán vào trán, nhìn có chút thảm hại.
“Sao ngươi lại đến đây?” Đầu tiên Tô Bạch ngay người một lúc, sau đó nhìn về phía Triệu Minh San nói một tiếng, lôi một chiếc ghế ở bên cạnh, ra ý đối phương ngồi xuống.
Triệu Minh San bước vào trong phòng, ngồi lên ghế, sắc mặt ngập ngừng, chần chờ nói: “Ta phát hiện dạo gần đây ngươi thay đổi rất nhiểu, hơn nữa tối nay cũng không thấy lên lớp học, có phải dạo gần đây có chuyện gì hay không?”
Nghe thấy nàng nói chuyện, Tô Bạch lập tức ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ rằng Triệu Minh San lại chú ý đến hắn như thế, thế mà có thể đoán được hắn xảy ra chuyện.
Chả qua, chuyện khởi tử hoàn sinh, hơn nữa còn nắm giữ quan tài vàng, hắn sẽ không nói cho bất kỳ ai cả.
“Không có, ta có thể có chuyện gì.” Tô Bạch lắc đầu, uống xong cốc cháo cầm trong tay, cầm lấy hũ tro cốt ở một bên, dùng giấy nhám mịn bắt đầu đánh bóng.
Nhìn bộ dáng Tô Bạch, Triệu Minh San mím môi một cái, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Thấy nàng không nói gì, Tô Bạch dừng lại việc trong tay, nói khẽ: “Ngươi về nhà trước đi, ngươi bị ướt như thế này rất dễ bị ốm.”
“Được.” Triệu Minh San nghe vậy, thần sắc có chút mất mát, sau đó biểu cảm của nàng trì trệ chốc nát, khẽ cắn môi nói: “Nếu như ngươi có việc, có thể nói với ta, anh trai ta là cảnh sát mặc thường phục, hắn có thể giúp ngươi.”
Nói xong, nàng đỏ bừng mặt, đi ra phía ngoài cửa.
“Chờ đã.” Cũng chính là lúc này, thanh âm Tô Bạch đột nhiên truyền đến từ sau lưng nàng.
Triệu Minh San dừng bước, lập tức cảm giác được trái tim của mình nhảy không ngừng, thậm chí tai nàng đều có thể nghe được tiếng tim đập”Thình thịch”.
Lúc này, Tô Bạch gọi mình dừng lại, là muốn nói với mình cái gì đây?
Bây giờ xung quanh chỉ có hai người họ, cô nam quả nữ, cũng không phải do Triệu Minh San suy nghĩ nhiều.
“Bên ngoài trời đang mưa, ngươi cầm cái dù này đi,” Cũng chính là lúc này, Tô Bạch lấy ra một cây dù từ một góc trong tiệm quan tài, đi đến trước mặt Triệu Minh San, đem cây dù đưa cho nàng.
Triệu Minh San ngây người, sau đó thất vòng “ừ” một tiếng, cầm lấy cây dù.
Tiếp đó, nàng bật mở dù, đi vào trong làn mưa.
Tô Bạch nhìn theo bóng lưng mờ dần của nàng, nghĩ đến biểu cảm thất vọng vừa nãy của Triệu Minh San, hơi nhíu mày.
Chuyện về hũ tro cốt, hắn còn chưa nói với Triệu Minh San.
Hắn thế nhưng đã nói Triệu Không Thanh lấy hộp tro cốt từ chỗ Triệu Minh San rồi.
“Thôi vậy, ngay mai nói cũng không khác gì.” Tô Bạch nhìn hũ tro cố còn chưa hoàn toàn hoàn tất đó, nghĩ trong lòng.
Tiếp đó, hắn tiếp tục bắt đầu làm hũ tro cốt.
Chỉ là, khi Tô Bạch làm việc, trong lòng của hắn đột nhiên nghĩ tới lời Triệu Minh San vừa nói với hắn, trong lòng không biết tại sao cảm giác có chút ấm áp.
Hắn cũng biết quan hệ của Triệu Minh San và anh trai nàng có chút lạnh nhạt.
Nàng vì hắn mà tìm đến sự hỗ trợ từ chỗ anh trai nàng, có thể nói là một việc rất khó khăn.
“Có bạn học như vậy, cũng không tệ.” Tô Bạch lẩm bẩm một tiếng, vùi đầu cẩn thận đánh bóng cho hũ tro cốt.
Sau khi cha mẹ hắn qua đời, hắn đã rất lâu không được trải nghiệm cảm giác được quan tâm này rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Bạch thu thập tất cả mọi thứ xong, xách đồ, đi ra khỏi phòng.
Vào thời điểm này, sắc trời còn chưa tỏ.
Sắc mặt Tô Bạch ngưng lại, nhìn đèn bên đường đã tắt hơn một nửa của căn phòng số 405, biết Triệu Minh San đã rời giường.
“Đông đông đông...” Hắn dừng lại chốc lát, đi đến gian phòng số 405, nhấc tay gõ cửa.
Sau đó, trong gian phòng truyền ra đồng tĩnh, tiếng chân đi đến trước cửa.
Sau đó, tiếng bước chân dừng lại, qua hai ba giây sau, cửa được mở ra.
“Tìm ta có việc gì sao?” Triệu Minh San mở cửa, sắc mặt hơi có chút phiếm hồng.
Tô Bạch đưa túi đựng đã được gói xin trong tay ra: “Đây là đồ mà anh trai ngươi cần, ngươi giúp ta đưa cho hắn.”
Nghe thấy lời hắn nói, trên mặt Triệu Minh San lộ ra sự so sự, nói: “Ngươi không thể tự đưa cái này cho hắn sao?”
“Hôm nay ta phải ra ngoài, khẳng định không đưa cho hắn được.” Tô Bạch vỗ vỗ chiếc túi sách nói.
“Ngươi muốn ra ngoài?” Triệu Minh San giật mình, bối rối nói: “Đi bao lâu?”
“Đại khái sau tết Trung thu sẽ trở về.” Tô Bạch nói.
Lúc này Triệu Minh San, cũng phát hiện mình có chút thất lễ, liền nhận lấy túi che giấu lúng túng, nói: “Muốn đi nơi nào?”
“Phụ cận của huyện thành thôi, không nói nữa, ta còn phải bắt xe xe, làm phiền ngươi rồi.” Tô Bạch cười cười, đi xuống phía dưới lầu.
Nhìn bóng lưng của hắn, Triệu Minh San há to miệng, muốn nói điều gì, nhưng lại không nói ra miệng được câu gì cả.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng hít một tiếng, đi vào bên trong phòng của mình.
Ngay sau đó, bên trong căn phòng đèn đồng loạt được bật sáng
Sau khi Tô Bạch xuống lầu, đến trạm xe buýt ngồi xe buýt số 318 đến bến xe thành phố Tây Giang, ngay sau đó hắn mua vé xe đi đến trạm xe huyện Lâm Xuân ở thành phố Tây Giang.
Vào bảy giờ sáng mười lăm phút, vào trạm xét vé, hắn ngồi trên xe chờ đến 7h 30, xe mới bắt đầu chậm rãi chuyển động.
“Anh bạn nhỏ, ăn gì không?” Nhưng cũng chính là lúc này, một người bên cạnh Tô Bạch đột nhiên đưa tới một khối bánh kem.
Người đàn ông trung niên lúc này đang lộ ra một nụ cười ngây ngô, bánh kem trong tay được dùng túi nhựa bọc lại, bánh kem hoàng kim, nhìn rất mê người.