Sáng hôm sau, Tô Bạch mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách đi về phía trạm dừng xe buýt.
Thực ra, hắn ngoại trừ là chủ cửa hàng quan tài ra thì còn là một học sinh.
Học sinh lớp 12-1, trường Nhất Trung thành phố Tây Giang.
Cửa hàng quan tài, chẳng qua là chuyện hắn làm lúc rảnh rỗi thôi, không mở cửa hàng mấy.
“Két...” Xe buýt dừng lại, Tô Bạch đi về phía xe buýt.
Đúng lúc này, ở phía xa có một nữ sinh vội vàng chạy tới.
“Chờ một chút, bác tài ơi, còn có người muốn lên xe.” Tô Bạch gọi tài xế ngồi phía trước, sau đó tự mình tìm chỗ ngồi xuống.
Nữ sinh chạy lên xe buýt, đưa tiền rồi sau đó nhìn về phía Tô Bạch đầy cảm kích.
Thế nhưng Tô Bạch lại giống như không xảy ra chuyện gì cả, quay đầu đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nữ sinh tên là Triệu Minh San, hàng xóm phòng số 405 ở sát vách nhà hắn và cũng là bạn học của hắn.
Người bật đèn muộn ngày hôm qua cũng là nàng.
Thật ra thì trước đây, quan hệ giữa Tô Bạch và nàng coi như không tệ.
Thế nhưng, từ sau khi cha mẹ hắn mất, Tô Bạch không liên lạc với rất nhiều người, giao lưu với người xung quanh ít hơn, tình cảm cũng phai nhạt.
Sau khi lên xe Triệu Minh San nhìn Tô Bạch, thấy hắn không nhìn mình, nàng mím môi, ngồi xuống chỗ cách Tô Bạch xa chút.
Xe buýt khởi động, cửa xe chậm rãi đóng lại.
Sau đó lại đi qua một vài trạm dừng, một số hành khách đi lên.
Sau đó hành khách nhiều hơn, trên xe buýt cũng bắt đầu ầm ĩ.
Tô Bạch nhìn cánh tay của mình, trên đấy chỉ có lông tơ, không còn thứ gì khác.
Hiện tại hắn đã phát hiện, chiếc quan tài hoàng kim kia chỉ xuất hiện vào thời điểm hắn nhận được các điểm thuộc tính cơ bản, những thời điểm khác thì sẽ không xuất hiện.
“Đây chính là năng lực ta lấy được sau khi sống lại.” Tô Bạch trong lòng suy tư.
Hắn nhanh chóng tiếp nhận sự việc trên người mình mang theo một cái quan tài hoàng kim.
Bởi vì chuyện hắn sống lại, so với việc trên người mang một cái quan tài hoàng kim, càng làm cho người khác khó có thể tiếp thu hơn.
Hơn nữa, ở lầu trên của hắn, còn có kẻ giết người sở hữu năng lực đặc biệt.
Hắn hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại rung động, hắn không khỏi quay đầu nhìn về chỗ ngồi của Triệu Minh San phía trước.
Lúc này, có một gã trung niên mặc đồ tây giày da, đang lại gần chỗ của Triệu Minh San.
Gã trung niên ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ đó, khi đến chỗ của Triệu Minh San, trên mặt mang theo một nụ cười bỉ ổi.
Nhìn nụ cười bỉ ổi trên mặt gã trung niên, Tô Bạch nhìn xuống phía dưới hắn, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác chán ghét.
Chỉ thấy quần của gã trung niên kia, không biết từ lúc nào đã nhô lên một cái lều nhỏ.
Tô Bạch đứng dậy, bước nhanh về phía gã trung niên kia, trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh Triệu Minh San trước gã trung niên.
“Tô… Tô Bạch…” Nhìn thấy Tô Bạch đột ngột ngồi xuống bên cạnh, mặt của Triệu Minh San đỏ lên.
“Anh trai ngươi gần đây thế nào? Ta nghe nói hiện tại hắn đã lên làm thường phục rồi sao?” Tô Bạch liếc gã đàn ông trung niên có vẻ mặt tức giận bên cạnh, nhìn về phía Triệu Minh San bình tĩnh hỏi.
Gã trung niên bên cạnh nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, tìm một chỗ bên cạnh rồi ngồi xuống.
“Ừ...” Triệu Minh San cúi đầu nhẹ nhàng lên tiếng, “Khoảng thời gian trước hắn thăng chức thường phục.”
Nói đến đây, trong mắt của nàng có chút lo lắng, nhìn về phía Tô Bạch:”Nhưng cũng bởi vì hắn thăng chức cảnh sát mặc thường phục, cho nên cũng bận rộn, gần đây vẫn luôn đi về rất trễ, ta rất lo lắng cho hắn.”
“Ừ.” Tô Bạch gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Hắn nhắc tới anh trai Triệu Minh San, chẳng qua chỉ khiến gã đàn ông trung niên phía sau kia sợ hãi mà thôi, cũng không có hứng thú tán gẫu chuyện nhà với Triệu Minh San.
“Ừm...” Triệu Minh San nhìn về phía Tô Bạch, chần chờ một chút:”Tô Bạch, sau này ngươi có thể đừng trốn tránh ta được không?”
Tô Bạch nghe lời nàng, không nói lời nào.
Thấy hắn không nói gì, Triệu Minh San cắn môi, im lặng.
Sau đó, lại đi qua mấy trạm, một số người đi lên, chen đầy cả xe buýt.
“Đến giao lộ Lan Lăng rồi, hành khách muốn xuống xe xin hãy mang theo vật phẩm tùy thân đi xuống từ cửa sau. Hãy cẩn thận khi mở cửa. Xuống xe đi mạnh khỏe, trạm kế tiếp: trường Nhất Trung Tây Giang, hành khách xuống xe đi đến cửa phía sau. Hãy chuẩn bị trước khi xuống xe.”
Vào thời điểm này, bên trong xe truyền đến một tiếng nhắc nhở.
Nghe được âm thanh này, Tô Bạch đứng dậy, đi về hướng cửa sau.
Triệu Minh San thấy thế, cũng lập tức đi theo phía sau Tô Bạch.
Dọc theo đường đi, Tô Bạch lơ đãng thay Triệu Minh San ngăn cản những người đàn ông xung quanh.
Lúc đến chỗ cửa sau xe, cuối cùng cũng ít người hơn chút, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tô Bạch, cám ơn ngươi.” Triệu Minh San ở bên cạnh Tô Bạch thấp giọng nói.
Mà Tô Bạch lại vờ như không nghe, vẻ mặt cũng không hề thay đổi.
Sau đó, xe buýt lại chạy chừng mười phút, rồi đi đến cửa trường Nhất Trung thành phố Tây Giang.
“Đến trường Nhất Trung Tây Giang, hành khách muốn xuống xe…” Âm thanh nhắc nhở vang lên.
Triệu Minh San cũng đi xuống xe theo người xung quanh.
Nhưng mà, vào lúc nàng xuống xe, đột nhiên lại phát hiện, Tô Bạch cũng không xuống xe.
“A!!!” Đúng lúc này, bên trong xe truyền đến một tiếng hét thảm.
Sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tô Bạch đeo cặp sách đi theo đoàn người đi xuống xe, hòa vào với các học sinh xung quanh.
Lúc này, Triệu Minh San phát hiện, người đàn ông trung niên muốn ngồi cạnh mình lúc trước, đang lấy tay ôm mũi mình, không ngừng kêu thảm.
Cửa sau xe chậm rãi đóng lại, chạy đi về phía xa xa.
“Đây là Tô Bạch làm sao?” Triệu Minh San nhìn xe đi xa, trong lòng đột nhiên phỏng đoán một cách táo bạo.
“Triệu Minh San!”
Nhưng không để cho nàng suy nghĩ cẩn thận, đã có một nữ sinh đi tới bên cạnh, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?” Trên mặt nữ sinh cười vui vẻ, chế nhạo nói: “Chẳng lẽ ngươi còn nghĩ đến Tô Bạch ư.”
“Đàm Nhân Nhân. Ngươi đang nói gì đấy.” Mặt Triệu Minh San đỏ lên, xấu hổ nói.
“Lẽ nào không phải là ngươi đang suy nghĩ về hắn sao?” Đàm Nhân Nhân cười, sau đó lại có chút kỳ quái nói: “Chỉ có điều lại nói, Tô Bạch hắn ngày hôm nay khác thường thật, trước đây đều cách ngươi rất xa, ngày hôm nay lại đột nhiên ngồi bên cạnh ngươi. Ta còn tưởng rằng ông chú bỉ ổi kia sẽ ngồi bên cạnh ngươi.”
“Ông chú bỉ ổi?” Triệu Minh San ngẩn ra, trong lòng hơi kỳ quái.
“Đúng vậy, lúc ta lên xe đã phát hiện, thấy có một ông chú hèn mọn nhìn ngươi, tay còn sờ vào trong đũng quần của mình nữa.” Đàm Nhân Nhân thấp giọng nói với Triệu Minh San.
Nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng Triệu Minh San sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Lẽ nào Tô Bạch phát hiện ông chú trung niên định làm gì mình nên mới đánh người đó sao?
Nghĩ vậy, trong lòng của nàng lập tức dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào, như là một đứa trẻ ăn trộm kẹo ngọt.