Trong một khoảng thời gian ngắn, hai vợ chồng Hà thợ mộc đã vào trong đạo quan, bọn họ quỳ gối trước tượng Tam Thanh rồi thành kính nói: “Quan chủ, giao dịch mà ngài nói vợ chồng chúng ta đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta nguyện ý tu sửa đạo quan cho ngài. Hai ngày nay ta bận rộn mua đồ, ngày mai là có thể lên núi bắt đầu tu sửa. Chỉ là nhà của chúng ta cũng không có nhiều tiền, không đủ để mời thợ, có lẽ sẽ sửa chậm một chút, còn xin quan chủ thứ lỗi cho.”
Hà thợ mộc nói xong một lúc, không nghe được tiếng đáp lại. Chợt nhớ ra Phương Nhị nói buổi tối quan chủ mới xuất hiện, hắn liền dứt khoát đứng dậy, tiếp tục xuống núi gánh gạch lên.
Mặt trời đã lặn xuống núi, nhưng tranh thủ trời còn chưa tối hẳn, vợ chồng Hà thợ mộc gánh từng chuyến gạch lên núi, Phương Nhị đi ngang nhìn thấy cũng gánh giúp hai chuyến.
Mãi cho đến trời tối mịt, duỗi tay không thấy năm ngón, Hà thợ mộc mới ngồi xuống trước cửa đạo quan nghỉ ngơi, hai vợ chồng uống nước lạnh ăn mấy cái màn thầu để cầm hơi, lại tiếp tục bắt tay vào làm việc.
Lần này Đại Lang không vội vã đến tìm bọn họ, ngược lại trốn ở góc phòng yên lặng rơi lệ.
Vợ chồng Hà thợ mộc bận rộn khoảng một canh giờ, lúc này mới xuống núi trở về nhà.
Lúc bọn họ rời đi, Đại Lang nhanh chân đứng lên, cẩn thận đưa bọn họ xuống núi.
“Vì sao, không tới, gặp bọn họ?” Tam Nương không biết đi theo từ lúc nào, thình lình hỏi một câu.
“Đệ không có mặt mũi gặp họ.” Đại Lang tìm được nơi đặt gạch dưới chân núi, chính là ở sân nhà Phương Nhị, hắn đặt bảy tám viên gạch vào trong tay, chậm rãi ôm lên núi: “Tại đệ vì muốn khiến cha mẹ hối hận mà nhảy sông. Nếu không phải vì cứu đệ, họ cũng sẽ không phải vất vả như thế này.”
Đường lên núi vừa dài lại gập ghềnh khó đi, cho dù là thân thể làm bằng giấy, nhưng vác mấy viên gạch vẫn khiến Đại Lang thở hồng hộc. Tam Nương đi theo phía sau, không nhúng tay hỗ trợ, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của hắn.
Đêm dài dần trôi qua, Đại Lang vẫn lặp đi lặp lại hành động này không ngừng nghỉ.
Phương Nhị nửa đêm dậy đi tiểu, trong lúc vô tình nhìn thấy trong sân nhà mình có hai bóng người, sợ tới mức thất hồn lạc phách, xém xíu đã làm bạn cùng hai người kia luôn rồi.
Có điều hai người kia lại không để ý tới hắn, chỉ chuyên tâm dọn gạch sau đó bước lên núi.
“Mệt hả?” Dọc đường đi, Tam Nương hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Vâng, nhưng chả hiểu sao đệ cảm thấy trong lòng rất vui sướng.” Đại Lang thở hồng hộc nói: “Chỉ cần tưởng tượng đến ngày mai cha mẹ đệ có thể bớt mệt đi một chút, đệ cảm thấy mệt cũng đáng.”
“Cha mẹ ngươi, may mắn thật.” Tam Nương lại bổ sung thêm một câu: “Không, các ngươi, đều may mắn.”
Mắt thấy đạo quan đã xuất hiện ở cuối đường, Tam Nương dừng lại bước chân: “Đại Lang, nhớ kĩ, không nên, giao dịch, với quan chủ, phải từ chối.”
Đại Lang không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy, nhưng hắn có thể cảm giác được thiện ý của Tam Nương, chần chừ một lúc liền gật đầu đồng ý: “Được ạ.”
Ngày hôm sau, khi vợ chồng Hà thợ mộc lại đây, thấy số gạch bị thiếu hơn phân nửa, còn tưởng là bị trộm mất, vội vã tìm Phương Nhị nhờ giúp đỡ, muốn tìm gạch trở về.
Sau khi Phương Nhị nghe xong, liền chậm rãi kể lại chuyện tối hôm qua nhìn thấy cho bọn họ, bảo Hà thợ mộc cứ lên trên núi nhìn kỹ rồi tính tiếp.
Hà thợ mộc theo lời Phương Nhị đi lên núi, quả nhiên thấy số gạch bị thiếu ở dưới chân núi, hiện tại đều được chất đống gần đạo quan.
Hắn còn tưởng quan chủ thương hại bọn họ vất vả, cho nên mới ra tay giúp đỡ, vội đến khấu đầu mấy cái thật vang trước tượng Tam Thanh, sau đó lại bắt đầu gánh gạch.
Việc làm của Hà thợ mộc nhanh chóng được thôn dân của họ Phương nhìn ở trong mắt, bọn họ cảm thấy đạo quan này thuộc thôn của bọn họ, không nên chỉ để một người ngoài vất vả.
Vì thế người đi ngang qua, đều thuận tay giúp mang chút gạch lên núi.
Người ba viên kẻ năm viên, mấy núi gạch trong sân của Phương Nhị rất nhanh đã biến mất.
Đương nhiên, không phải không có kẻ gian muốn được lợi lén lấy gạch mang về nhà, chỉ là không hiểu vì sao, số gạch bị lấy mất luôn tự động quay trở lại, đã vậy những kẻ trộm gạch còn bị bệnh nhẹ một hồi, mà người thành tâm hỗ trợ, lúc lên núi hái thuốc lại thu hoạch rất khá.
Bởi vì chuyện này mà người nguyện ý hỗ trợ ngày càng nhiều.
Có nhóm thôn dân họ Phương và Đại Lang âm thầm hỗ trợ, Hà thợ mộc không cần phí thời gian khiêng gạch và vật liệu lên núi, hiện tại hắn đã có thể chuyên tâm chuẩn bị những vật liệu gỗ để sửa chữa. Tiện thể đến trong quan nhìn xem bên trong có gì có thể sử dụng lại hay không.
Cứ như thế khoảng nửa tháng, cuối cùng Hà thợ mộc cũng đã soạn xong những vật liệu cần thiết.
Vào một ngày cuối tháng bảy, chọn hôm thời tiết đẹp trời, Hà thợ mộc gọi một số người quen tới hỗ trợ tháo dỡ đạo quan, chuẩn bị xây lại một lần nữa.