Đợi đến nhi Trương Lục Nương tỉnh lại thì trời cũng đã chuyển tối, bên ngoài nhà cũng có không ít người tới, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
“...Trên đường trở về, người không cẩn thận nên ngã xuống từ trên sườn núi, đầu lại đập trúng một tảng đá, cho nên mới...trong sọt vẫn còn bạc, một ít thịt cùng với đường...Ai mà ngờ đang êm đẹp lại xảy ra chuyện đâu...”
“Phương Nhị cũng thật đáng thương, mất rồi cũng không có lấy một đứa con trai để chịu tang.” Hai vợ chồng Phương Nhị chỉ có ba đứa con gái, vốn không có con trai.
“Nghe đâu mấy anh em của hắn đã thương lượng với nhau, sẽ nhường một đứa con trai của bọn họ để làm con thừa tự cho Phương Nhị.” Có người thì thầm nói nhỏ.
“Gì? Con thừa tự á? Đứa con nhỏ nhất của đám người Phương Đại năm nay cũng đã được năm tuổi, hiểu chuyện cả rồi. Ta thấy bọn họ chẳng qua là vì mấy mẫu ruộng nhà Phương Nhị thì có chứ tốt lành gì.” Một người khác châm chọc nói.
Nhà của Phương Nhị vốn không lớn, bọn họ tám chuyện bát quái đều bị Trương Lục Nương nằm ở trên giường nghe không sót một chữ.
Lòng của nàng như một mảnh tro tàn, trong đầu cũng là một mớ hỗn độn, nàng chỉ muốn đi theo chồng quách cho rồi. Nhưng nghĩ đến ba đứa con thơ còn nhỏ dại, lại không ngăn được nước mắt chảy ròng.
Lúc này có một người đi đến, thấy Trương Lục Nương đã tỉnh liền an ủi nói: “Linh đường bên ngoài đã dựng xong, ta biết trong lòng ngươi rất khổ sở, nhưng mà trốn tránh cũng không phải là biện pháp.”
Trương Lục Nương hiểu ý, liền lau nước mắt trên mặt, nàng cắn răng khoác thêm áo tang rồi ra khỏi phòng.
Bên ngoài, những người có quan hệ thân thích đều đã tới đông đủ, bao gồm cả mấy vị ca ca nhà mẹ đẻ của nàng. Nhìn thấy Trương Lục Nương bước ra, họ đều tiến tới an ủi, bảo nàng đừng quá khổ sở vân vân.
“Ta nghe nói, người của nhà họ Phương muốn cho muội một đứa con nuôi?” Anh cả Trương Đại lên tiếng hỏi: “Muội nghĩ như thế nào?”
Trương Lục Nương lắc đầu từ chối cho ý kiến, hiện tại nàng không muốn nói gì cả.
Thấy nàng như vậy, Trương Đại cũng không tiếp tục miễn cưỡng, chỉ nói thêm mấy câu: “Nếu muội không đồng ý với việc này, chúng ta sẽ giúp muội. Người nhà họ Phương đông thành viên, nhưng người nhà họ Trương chúng ta cũng không ít, về sau nếu có chuyện gì thì muội cứ đi tìm chúng ta.”
Mấy ca ca của nhà họ Trương thấy nàng lại rơi nước mắt đều khó chịu, nhưng cả đám không thể làm gì hơn.
Phận nữ tử mà mất đi chồng, dưới gối lại không có con trai, tương lại chắc chắn sẽ chịu nhiều đau khổ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, trước mắt cũng phải thu xếp ma chay ổn thoả thì mới tính tiếp được.
Trong khi đám người đang thương lượng thu xếp tang sự như thế nào, lúc này ngoài cửa có một người đi tới từ trong chỗ tối.
Người nọ tóc đen váy trắng, cả người trắng bệch, bao gồm cả mặt nàng, không hề có chút huyết sắc, khiến người ta vừa nhìn thấy là lạnh cả người.
Nàng vừa xuất hiện, tất cả mọi người ở phòng trong phòng ngoài đều không tự chủ mà nhìn về một phía.
“Ngươi tìm ai vậy?” Có người gan lớn đánh bạo hỏi một câu, nhưng cũng không được đáp lại.
Nữ tử váy trắng làm lơ mọi người, đi thẳng một đường đến cửa lớn của nhà họ Phương, chỉ thấy nàng đứng yên tại chỗ, đôi mắt có chút mơ hồ mà nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Trương Lục Nương, người đang đứng bên cạnh quan tài từ nãy tới giờ.
“Chồng của ngươi...còn có thể cứu chữa.” Nàng giống như lâu rồi không sử dụng đầu lưỡi, giọng nói không được lưu loát cho lắm, ngữ điệu lại đều đều: “Nếu muốn cứu chữa... trước giờ Tý...phải đưa đến trong quan.”
Nữ tử váy trắng nói xong liền xoay người rời đi.
Bước chân của nàng không nhanh không chậm, nhưng chờ đến khi mọi người tỉnh táo, muốn đuổi theo để hỏi xem nàng nói vậy là có ý gì, lại thấy ngoại trừ bóng đêm đang bao trùm ở bên ngoài thì chẳng còn gì cả.
Mà lời nói của nàng lại khiến cho mọi người xôn xao một trận.
Có thể cứu chữa?
Nói một câu bất kính, Phương Nhị nằm ở trong quan tài đã chết đến nỗi không thể chết lần hai, như vậy mà người kia còn nói có thể cứu chữa ư?
Ngay khi mọi người đang nghị luận sôi nổi, đại ca của Phương gia lại cau mày trách mắng: “Làm loạn! Chưa nói đến chuyện người chết không thể sống lại, hiện tại đã trễ thế này rồi, đạo quan cách chúng ta gần nhất cũng phải hơn ba mươi dặm, làm sao có thể đưa đến đó trước giờ Tý, rõ ràng là ả ta bịa chuyện để lung lạc lòng người.”
“Đại ca nói đúng rồi đấy.” Lão tam nhà họ Phương phụ hoạ theo, nhìn nhị tẩu nhà mình nói: “Đệ thấy vẫn không nên quấy rầy linh hồn của người đã chết, nhị ca trên trời có linh thiêng, cứ để huynh ấy an nghỉ đi thôi.”
Huynh đệ nhà họ Trương nghe được mấy lời này, trong lòng có chút không thoải mái: “Cũng không thể nói như vậy, chẳng may là thật thì sao?”
“Cái gì mà chẳng may? Ngươi vì một lời nói hàm hồ mà khiến cho đệ đệ ta đã chết cũng không được yên hả?” Lão đại của nhà họ Phương cao giọng nói.