Ở cổng thôn, Tiểu Dĩnh đứng trên xe vẫy tay chào tạm biệt cha mẹ.
-Tiểu Tiên, bọn họ tìm anh bàn chuyện phim điện ảnh, là dạng phim gì vậy? Trên xe, Tiểu Dĩnh tò mò hỏi hắn.
-Liên quan tới phim điện ảnh trên biển, bởi vì anh có quen biết đạo diễn, nên bọn họ muốn mượn thuyền cá của anh, đàm luận chút vấn đề liên quan tới đầu tư thôi.
Nghĩ đến đoạn video Đoàn Khoa đã quay được, Sở Tiên đoán.
-Anh cũng phải tham gia diễn sao? Tiểu Dĩnh tò mò.
-Không, anh cũng không có năng lực diễn xuất nha, anh cũng không phải diễn viên! Sở Tiên cười cười:
-Sao vậy? Em muốn lên phim sao? Anh nói với đạo diễn một tiếng!
-Em ngược lại thật muốn nhìn một chút đó là dạng phim điện ảnh gì nha!
-Haha, cái này đoán chừng em nghĩ không ra đâu! Sở Tiên cười cười:
-Đúng rôi, trường học sắp khai giảng sao?
-Vâng, còn hai ngày nữa, em muốn chuẩn bị một chút, lúc khai giảng em phải dạy tân sinh viên một tiết, sau đó mỗi ngày cũng chỉ có một tiết, thật nhàm chán!
-Vậy thì tới làm bà chủ đi, cửa hàng cá cảnh với bể thủy sinh em muốn qua lúc nào cũng được, muốn làm cái gi thì làm cái đó!
-Em muốn viết tiểu thuyết, cũng muốn viết một chút tiểu thuyết về đại dương bao la, viết chuyện tình yêu của chúng ta, viết về cuộc đời…
-Được, được, anh sẽ đầu tư chuyển thể tiểu thuyết của em thành phim, chúng ta cùng đóng diễn viên chính! Sở Tiên nói đùa.
Hai người vui vẻ cười nói, rất nhanh đã về đến thành phố hải Thanh, Sở Tiên nhìn đồng hồ rồi nói:
-Buổi chiều hẹn đạo diễn Đoàn Khoa đi ăn cơm, em muốn đi không?
-Không, em không đi đâu, anh đưa em quay về trường học đi, mấy ngày không động đến sách vở rồi! Tiểu Dĩnh lắc đầu trả lời.
-Được! Sở Tiên đưa Tiểu Dĩnh về trường học, lập tức lái xe đến một quán cà phê, ngồi đợi.
Mười phút sau, Đoàn Khoa cùng hai người đi tới.
-Chào Sở Tiên, chúng tôi hơi tới trễ chút! Đoàn Khoa áy náy nói.
-Là tôi để cho các anh đợi lâu! Sở Tiên lắc đầu, mấy người Đoàn Khoa này tới đây đợi hắn đã hai ngày rồi.
-Không sao, không sao, hai ngày này chúng tôi đi chơi ở thành phố Hải Thanh rất vui vẻ. Đoàn Khoa khách sao nói, lập tức giới thiệu:
-Sở Tiên, đây là bạn đồng nghiệp cúa tôi, nhiếp ảnh gia A Bằng, biên kịch Cửu Tinh, vô cùng lợi hại đó nha!
-Chào mọi người! Sở Tiên nói.
-Sở Tiên, chúng tôi đã đem kịch bản viết xong, cậu xem qua một chút, bên trong có mấy nơi là chỗ quay video, cậu thử xem qua đi! Đoàn Khoa đưa kịch bản cho Sở Tiên.
-Đây là một bộ phim lớn, dự tính kinh phí bảy ngàn vạn đến một trăm triệu, tuy nhiên cảnh quay mấu chốt vẫn là của cậu hôm trước! Đoàn Khoa tiếp tục nói:
-Cho nên tôi có thể trả cho cậu năm trăm vạn phí bản quyền, cậu có thể lấy tiền, cũng có thể dùng năm trăm vạn làm cổ phần, đầu tư một chút.
Sở Tiên không nói gì, nhanh chóng xem kịch bản.
Nội dung không tệ, rất có thâm ý, nói về câu chuyện của của ngư dân ven biển, nhân vật chính là hai anh em ngư dân. Hai anh em vẫn muốn có một chiếc thuyền lớn ra biển bắt cá, cho nên bọn họ liều mạng thuê một chiếc thuyền. Lần đầu tiên ra biển, bọn họ thu hoạch rất ít, ngay cả tiền xăng đều không có kiếm đủ, thậm chí còn tiêu tốn không ít, rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải gia nhập một công ty chuyên đánh bắt cá. Đây là một công ty đặc biệt, trong đó ngoại trừ ngư dân, cũng là quân nhân về hưu, ông chủ là một ngươi vô cùng trẻ tuổi. Đi theo thuyền ra biển, bọn họ ở trên biển nảy sinh xung đột, gặp được cá mập tập kích một chiếc thuyền có trẻ nhỏ, gặp phải người săn giết cá heo… Tình tiết bên trong cao trào thay nhau nổi lên, sau cùng, huynh đệ bọn họ có được thành tựu trong sự nghiệp, mở một cửa hàng cá cảnh, một cửa hàng bể thủy sinh.
Đây cũng coi như là một cái quảng cáo cho cửa hàng bể thủy sinh của hắn, mà còn là quảng cáo dài ba phút.
-Rất tốt! Sở Tiên hài lòng nhìn kịch bản, tuy nhiên kịch bản tốt là một chuyện, có thể quay được ra lại là chuyện khác.
Hiện này có rất nhiều tác phẩm điện ảnh kinh điển cũng không thành công, kịch bản cũng chỉ quyết định một phần nhỏ mà thôi.
-Kịch bản vô cùng hay, đảm bảo tuyệt đối đắt khách! Đoàn Khoa hung phấn nói.
-Vậy cũng phải xem liệu có thể tạo ra được hiệu ứng kĩ xảo như trong kịch bản hay không? Sở Tiên cười cười:
-Đúng rồi, có mấy đoạn trong video nhìn khá rõ tôi nên nhớ che bớt đi một chút!
-Yên tâm đi, chúng tôi sẽ dùng máy tính xử lí kĩ thuật, mặt cậu trong video sẽ bị chỉnh sửa thành mặt nhân vật chính! Đoàn Khoa cười nói.
-Vậy là tốt rồi! Sở Tiên gật đàu, hiện tại kỹ xảo điện ảnh vô cùng phát triển, muốn sửa chữa cũng rất đơn giản.
-Có phải ông nói muốn mượn thuyền cá của tôi sử dụng không? Định sử dụng như thế nào? Sở Tiên hỏi.
-Chúng tôi định trực tiếp dùng thuyền để quay, không biết có ảnh hưởng việc ra khơi của cậu không?
-Không có ảnh hưởng gì, gân đây tôi cũng không có kế hoạch ra khơi. Sở Tiên gật đầu.
-Vậy là tốt rồi, mỗi ngày thuê chúng tôi sẽ thanh toán đủ, không biết cậu có hứng thú tham gia diễn một chút không? Cậu đừng từ chối vội, thân hình và khí chất của cậu, nếu đi làm diễn viên tuyệt đối không có vấn đề gì! Đoàn Khoa nghiêm túc nói.
SỞ Tiên cảm thấy buồn cười trả lời:
-Quên đi, tìm một diễn viên thân hình gần giống tôi là được.
Đoàn Khoa ngượng ngùng cười:
-Haha, Sở Tiên, cậu không cảm thấy sau khi nổi tiếng sẽ kinh doanh tốt hơn sao? Tốt hơn hẳn việc tuyên truyền quảng cáo đó. Nhưng nếu cậu không muốn tôi cũng không cưỡng cầu, cũng chỉ muốn hỏi cậu có muốn đầu tư không?
-Đầu tư sao? Sở Tiên trầm tư.
-Đúng đúng! Làm một nhà sản xuất, cậu đối với biển tương đối quen thuộc, có thể chỉ điểm cho chúng tôi một chút không? Đoàn Khoa cươi hỏi.
-Đầu tư cũng được, nhưng làm nhà sản xuất thì… Sở Tiên hơi lắc đầu, làm nhà sản xuất cũng coi như một lão đại trong ngành điện ảnh, mọi thứ đều phải nghe theo sự bố trí của hắn, có quyền hạn tối cao trong đoàn.
-Không cần từ chối nhanh như vậy, chủ yếu tôi chỉ muốn nghe ý kiến cậu một chút. Dù sao phim cũng có bản quyền của cậu, nên đối với nó cậu có quyền phát ngôn mà! Đoàn Khoa lôi kéo.
-Đến lúc đó tính sau đi! Sở Tiên cười cười.
-Nhưng các ông muốn bao nhiêu tiền đầu tư?
-Cái này phải hỏi cha vợ tôi, nếu như tôi muốn quay phim có thể để cha vợ tôi đầu tư tiền, nhưng dù sao bộ phim này tương đối lớn, cho nên chia ra thành nhiều nhà đầu tư sẽ bớt mạo hiểm hơn một chút. Đây không phải là do tôi không có tự tin, mà tôi không dám hỏi mượn cha vợ tôi nhiều vậy, nếu cha vợ tôi xem kịch bản thấy hài lòng thi ông cũng sẽ dốc toàn lực mà thôi. Đoàn Khoa do dự cười nói.
Sở Tiên nghe được lời hắn liền nhíu mày hỏi:
-Đây là lần đầu tiên ông quay phim bom tấn sao?
-Cũng không giấu gi cậu, phim bom tấn thì đúng là lần đầu tiên quay, nhưng tôi đã quay qua mười mấy bộ phim điện ảnh, kiếm lời không ít tiền, bộ phim này tôi định bỏ ra một ngàn vạn tiền đầu tư, lúc đó cũng có thêm một đạo diễn nổi tiếng nữa hợp tác, chất lượng tuyệt đối có thể đảm bảo.
-Ừ! Sở Tiên gật đầu, suy nghĩ:
-Tôi cũng có thể thêm vào năm trăm vạn!
-Thật tốt quá! Đoàn Khoa cao hứng gật đầu:
-Chi phí thuê đồ tôi sẽ gửi cho cậu, cậu cũng có thể cho người đến giám sát, khi được công chiếu chúng tôi sẽ thông báo cho cậu đâu tiên.
-Được! Sở Tiên gật đầu.
-Cảm ơn cậu, hợp tác vui vẻ! Đoàn Khoa cao hứng:
-Tin tưởng tôi, bộ phim này tuyệt đối sẽ kiếm không ít tiền.
-Kịch bản không tệ, tôi cũng tin tưởng thực lực của ông. Sở Tiên bắt tay với hắn.
-Được! Bây giờ chúng tôi phải mất nửa tháng casting cùng chuẩn bị quay, địa điểm vẫn ở thành phố Hải Thanh, có gì chúng tôi sẽ tìm cậu.
-Được!
Sau khi bàn luận lại kĩ càng, Sở Tiên cũng tương đối hài lòng.
Bàn bạc xong, Sở Tiên lái xe về trường học, đột nhiên nhận được điện thoại của lão Tầm.
Khi hắn đi đến nhà Tiểu Dĩnh, Sở Tiên đã sắp xếp lão Tầm mang theo bảy người cá về Thái Lan giúp công ty nhà Lý Long, chủ yếu là phụ trách giúp bắt rắn biển, trước đó mấy ngày, nhà Lý Long truyền đến tin tức đã tìm xong vị trí, đã đặt hàng bên Đức đầy đủ, mọi việc tiến hành thuận lợi.
-Ông chủ, Kiếm Nhất xảy ra chuyện! Lão Tầm nói trong điện thoại.
-Cái gì? Sở Tiên sững sờ, cảm ứng một chút, săc mặt lập tức trầm xuống.
-Phát sinh chuyện gì? Sở Tiên lạnh lùng hỏi.
-Hôm qua chúng ta lần đầu xuống biển, gặp được một nhóm người, trong tay bọn họ có vũ khí, đánh trúng đầu Kiếm Nhất, giết chết hắn rồi.
Lão Tầm nói:
-Trong tay chúng ta lúc ấy cũng không có vũ khí, với lại trí tuệ của ta cũng không phải quá cao, ông chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
-Tôi biết rồi! Sở Tiên lạnh giọng:
-Trước tiên không nên động thủ, ngày mai tôi sẽ qua đó!