Ngư thuyền bắt đầu công việc, chạy ra biển phát ra tiếng vang. Thuyền gỗ dài mười mét tốc độ cực chậm, nhưng mà vịnh Thái Lan không rộng như đại dương cho nên để bắt rắn biển cũng không cần phải đi quá xa.
Chỗ nước sâu ở vịnh Thái Lan khoảng bốn mươi, năm mươi mét, là nơi ở ưa thích của rắn biển. Hơn nữa nơi này sinh sống chủ yếu là loài rắn biển ở biển sâu, độc tính cùng giá trị cao hơn nhiều so với nơi nước cạn.
Sở Tiên đứng ở trên ngư thuyền, phóng ra sóng âm để quan sát xung quanh vùng biển, hắn phát hiện loài cá ở đây nhiều hơn nhiều so với vùng biển Hải Thanh gần đó.
Ngư thuyền chạy khoảng nửa tiếng, tối nay trời tối đen như mực chẳng có trăng sao, xung quanh một màu đen kịt, chỉ có tiếng sóng biển quanh quẩn bên tai.
- Ở trong đại dương này không có trăng sao gì cả , thật sự là nơi thích hợp để giết người đó! Sở Tiên lo lắng than thở, ánh mắt nhìn về phía trước chợt lạnh lùng:
- Chuẩn bị một chút đi.
- Vâng, ông chủ! Nhị Kiếm, Tam Kiếm ở bên cạnh nặng nề gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo, trên người tản ra khí thế hung hãn.
- Cái đám người kia thật sự không biết sống chết, vậy mà lại còn dám đến đây. Lần trước để bọn chúng chạy thoát, lần này phải tuyệt đối "tóm hết cả lưới" mới được.
Cách đó không xa trên một chiếc ngư thuyền khác, một tên trung niên mặt đầy thâm độc nói.
- Cả đám Bang Pára bọn chúng đúng là không biết điều, lại còn mời mấy tên người Trung Quốc đến. Hừm! Chuyện làm ăn rắn biển này còn muốn tiếp tục đụng chạm nữa, vậy thì để cho chúng nó đụng tới máu me đầy đầu luôn đi!
Ngư thuyền yên lặng trên mặt biển, một đám người đứng trên boong thuyền chờ, bọn chúng hình như đã ở đây lâu lắm rồi, tám tên lực lưỡng cầm trong tay súng lục cùng súng tiểu liên, miệng lạnh lùng nói:
- Lần này nhất định không được để bọn chúng chạy trốn nữa, nếu không chúng ta sẽ bị trừng phạt. Đợi lát nữa phải lên tinh thần, hoặc là trực tiếp bắn chết, hoặc là để bọn chúng rơi xuống biển làm mồi cho cá!
- Yên tâm đi, lần trước cái tên điều khiển thuyền trúng mười mấy phát súng cũng chưa chết, có chút ngoài ý muốn của chúng ra. Lần này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, nhất định phải đánh đầu hắn nát bét mới thôi!
- Nào, chuẩn bị sẵn sàng đi.
Trên đại dương, một chiếc ngư thuyền dần dần hiện ra trong tầm mắt của chúng. Người đến chính là bọn người Sở Tiên.
- Ông chủ, trước mặt có một chiếc ngư thuyền, chính là chiếc tập kích chúng ta ngày hôm đó đó! Lão Tầm cầm ống nhòm trong tay nhìn rồi nói với Sở Tiên.
- Ừ, tôi biết rồi. Sở Tiên đã sớm cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng. Nhìn tám tên lực lưỡng cầm súng trong tay, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
Ngư thuyền chạy từ từ, rất nhanh liền cách bọn chúng khoảng một ngàn mét.
- Đậu ở đây đi. Sở Tiên nói với lão Mục:
- Làm cho ngư thuyền của bọn chúng chìm xuống biển, ngoài ra, cho bọn chúng cùng tất cả vũ khí đều hốt hết qua đây.
- Vâng. Nhị Kiếm, Tam Kiếm đồng thanh trả lời, mang theo mười mấy người cá lập tức nhảy xuống biển, bơi với tốc độ không tưởng tượng được về hướng ngư thuyền phía trước.
- Ơ? Ngư thuyền của đối phương đã ngừng lại, xem ra đã phát hiện ra chúng ta rồi. Ha ha, lần này bọn chúng đã thông minh hơn nhưng mà dựa vào con thuyền cỏn con đó mà muốn chạy à, đúng là hy vọng hão huyền.
Trên thuyền đối phương, một người trung niên nhìn thấy thuyền của SởTiên dừng lại, tên mặt lộ vẻ khinh thường:
- Phát động, đừng để chúng chạy!
- Yên Tâm đi, lần này tuyệt đối chạy không được. Một người trung niên vỗ ngực một cái nói.
- Hứ, Còn không đi nhanh đi, lần trước nếu như không phải cái tên khốn nạn mày ngủ mất, đối phương sao có thể chạy được chứ. Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng.
- Hì hì, lần trước là ngoài ý muốn thôi, lần này tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy nữa đâu. Tên trung niên cười cười, sau đó không nhanh không chậm đi về phía buồng lái.
Về việc bản thân đã từng lái con thuyền này, hắn ta cực kỳ có lòng tin. Qua cải tạo chuyên môn, tốc độ đã vượt xa gấp đôi thuyền cá cùng loại khác, chứ đừng nói đến so với cái thứ thuyền gỗ cỏn con chỉ khoảng chục mét kia.
- Đạn lên nòng, giết hết bọn chúng cho ta! Tên trung niên ở trên ngư thuyền hét một tiếng, súng tiểu liên trong tay vang đùng đùng.
- Ha ha! Âm thanh vọng từ sóng âm điều tra cảm ứng. Sở Tiên nhìn thấy mấy tên mặt mày phách lối, mặt lạnh lại.
Trong biển, đám người Nhị Kiếm, Tam Kiếm rất nhanh liền bơi đến dưới ngư thuyền, lúc ngư thuyền bọn chúng vẫn chưa phát động liền móc ra cái khoan điện chống nước, khoan vào dưới đáy thuyền.
- Chất lượng ngư thuyền dài ba mươi mấy mét chắc cũng không tệ. Trên mặt Sở Tiên lộ ra nụ cười mỉm.
"Ào ào ào"
Ngày lúc đó, ngư thuyền chầm chậm chạy. Nhị Kiếm, Tam Kiếm ở dưới đáy thuyền vừa khoan xong một cái lỗ to bằng ngón tay cái.
Mười mấy người cá nhìn một cái, ngay sau đó một người cá nắm được đáy thuyền, sau đó lấy cái khoan điện ra khoan, cho dù thuyền cá đang chạy cũng không cản trở bọn họ khoan lỗ được.
"È è è"
Dưới thuyền cá vang lên tiếng máy khoan, nhưng mà ở dưới lớp sóng biển căn bản không nghe thấy được tý âm thanh nào.
- Ha ha, ngư thuyền kia chắc không phải bị dọa khờ luôn rồi chứ. Ngay cả nhúc nhích cũng không biết nhúc nhích, cả một đám đần độn!
Trên thuyền mấy tên trung niên phách lối nói.
Trong khoang điều khiển ngư thuyền, tên trung niên điều khiển thấy càng lúc càng gần ngư thuyền của Sở Tiên, trên mặt mỉm cười, cầm lấy một điều thuốc châm thuốc để lên miệng.
Nhưng ngay lúc hắn ta muốn hút một hơi, cả người nhất thời sửng sốt, nhìn thấy đèn báo động lóe đỏ không ngừng, mặt đầy hoảng hốt:
- Chuyện gì vậy? Sao báo động của ngư thuyền lại sáng? Hơn nữa còn là báo động khẩn cấp màu đỏ nữa chứ!
Báo động khẩn cấp màu đỏ, thông thường chỉ khi ngư thuyền phải chịu tổn thất cực lớn mới sáng lên thôi. Trừ chuyện đó ra còn có một khả năng, chính là tàu cá bị vô nước, hơn nữa tốc độ nước tràn vào lớn hơn tốc độ nước thoát ra.
- Không có mưa mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tên trung niên điều khiển ngư thuyền có hơi sốt ruột, liền dừng thuyền lại, chạy ra bên ngoài.
- Khốn khiếp, Wen Khun Chung Patha, sao mày lại dừng ngư thuyền lại? Cái tên này mày muốn làm gì? Mấy tên đứng trên boong tàu thấy ngư thuyền dừng lại, giận dữ hét lên.
- Ngư thuyền có vấn đề rồi, báo động khẩn cấp màu đỏ đó!
Trên trán tên trung niên xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh. Làm người điều khiển ngư thuyền đã mười mấy năm rồi, hắn liền phát hiện ra ngư thuyền có chỗ không đúng, dường như đang dần dần chìm xuống.
Hắn lập tức chạy về hướng nhà kho, hắn ta vừa mới mở cửa kho, liền thấy tràn ra ngoài toàn là nước biển.
- Tiêu mẹ nó rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị vô nước chứ! Tên điều khiển tàu mặt trắng bệch.
- Ngư thuyền bị vô nước, sắp chìm tới nơi rồi. Mau lên, chúng ta phải lên thuyền nhỏ thôi!
Hắn ta lật đật gọi mấy người mặt mày không vui lúc nãy, rồi nhanh chóng chạy đến thuyền nhỏ ở phía sau ngư thuyền, dùng sức đẩy xuống biển.
- Cái gì? Sắp chìm á?
- Tụi mày coi kìa, tàu vậy mà lại từ từ chìm xuống kìa!
Cả đám cũng phát hiện ngư thuyền có chỗ không đúng, cách mặt biển càng ngày càng gần, sợ hãi chạy về phía thuyền nhỏ ở phía sau.
- Thuyền nhỏ chỉ có thể chứa năm người thôi.
- Này, đừng nói lung tung, nhảy xuống biển rồi bám vào thuyền, chúng ta có thể thay phiên nhau được.
- Đậu má, sao ngư thuyền lại bị vô nước, mà nước còn tràn vào từ đáy thuyền nữa chứ? Rốt cuộc chuyện này là sao?
Cả đám người hoảng loạn hét lên.
- Bởi vì tụi mày đều phải chết! Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
"Rầm rầm rầm rầm"
Sau đó mười mấy người lực lưỡng, đầu trọc lóc đột nhiên nhô lên khỏi mặt nước. Lúc bọn chúng vẫn chưa phản ứng kịp liền nhẹ nhàng hất cả ngư thuyền, mấy người đứng trên ngư thuyền liền ngã xuống biển.
- Áh! Tụi mày là ai?
Một tên trung niên kinh hoàng thét lên, ngay cả súng trong tay hắn cũng đã rơi xuống biển.
- Muốn mạng của tụi mày. Giết anh em của tụi tao, xuống dưới đó chuộc tội đi! Nhị Kiếm lạnh lùng hừ một tiếng, tóm được một tên nhẹ nhàng ném xuống biển.
"Ục ục"
Tên rớt xuống biển không hô hấp được, sắc mặt của bọn chúng đỏ bừng, sợ hãi trừng mắt giãy dụa.
Cùng lúc đó, mấy tên khác cũng bị bọn người Tam Kiếm tóm lấy. Chiến đấu với người cá ở trên biển, bọn chúng không có chút năng lực phản kháng nào.
- Để bọn chúng sống. Nhị Kiếm nhắc nhở, nhìn thấy ngư thuyền nhỏ bằng gỗ đang chạy về hướng bọn họ, liền mang người trong tay bơi qua đó.
- Ông chủ, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhị Kiếm cùng Tam Kiếm ném mấy tên kia lên ngư thuyền.
- Ừ, không tệ. Sở Tiên gật đầu:
- Làm cho bọn chúng tỉnh lại đi, lão Tầm, ông đến hỏi thử xem.
- Vâng, ông chủ. Lão Tầm gật đầu, trước khi ông ta đến Thái Lan vẫn luôn học tiếng Thái. Qua có mấy ngày đã có thể hoàn toàn giao tiếp với người Thái được rồi.
"Bịch bịch" Nhị Kiếm đá mạnh xuống ngực bọn chúng, vài tên kêu la thảm thiết rồi từ từ tỉnh lại.
- йеидёиз! Một tên trung niên sợ hãi nhìn bọn họ, lớn tiếng gào thét.
Sở Tiên không nghe hiểu bọn chúng nói gì, cũng không thèm để ý, đi đến bên cạnh lấy khẩu súng lên nghịch.
Năm khẩu súng lục, hai khẩu súng tiểu liên bên trong còn đầy đạn, Sở Tiên hiếu kỳ bắn một phát vào trong biển.
- Áh!
Tiếng súng vừa vang lên, mấy người Thái bên cạnh sợ hãi lùi về sau mấy bước, thì thà thì thầm nói với lão Tầm cái gì đó.
- Giết hắn!
Không biết bọn chúng nói cái gì, lão Tầm lại quay về phía Nhị Kiếm nói câu đó. Nhị Kiếm gật đầu, một thanh kiếm sắc bén xuất hiện trong tay, tàn bạo đâm thẳng vào ngực của tên trung niên kia.
- Áhh!
Tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng vang khắp biển, Sở Tiên nhìn thấy mấy thi thể trên thuyền khẽ thở dài một hơi, nhưng mà rất nhanh sắc mặt lại lạnh xuống.
Cầm khẩu tiểu liên lên (súng ống không thể miêu tả quá mức, sẽ bị "nhạt" mất) quan sát một chút, sau đó bắn thẳng lên trời.
- Không tệ, không tệ. Lần đầu tiên đụng vào súng ống, Sở Tiên tươi cười. Sở thích của đàn ông ngoài tài, sắc ra thì chính là xe cộ với súng ống mà.
Mấy phút trôi qua, sau khi một tên người Thái nữa bị Nhị Kiếm giết chết, rốt cuộc lão Tầm mới hài lòng gật đầu.
- Ném bọn chúng xuống biển đi! Lão Tầm nói với bọn Nhị Kiếm, sau đó đi đến bên cạnh Sở Tiên.
- Ông chủ, từ trong miệng bọn chúng moi được không ít thông tin.
- Nói suy nghĩ của ông đi. Sở Tiên nói thẳng.
- Mấy người này là đàn em của Hao Long Sion, cũng chính là tên háo sắc Tứ Xuyên, bọn chúng phụng mệnh ông chủ đến giết chúng ta trước, tôi từ miệng bọn chúng biết được thông tin cha của Lý Long với bọn chúng có mâu thuẫn cực lớn, hơn nữa đã từng lợi dụng rắn biển giết hại không ít đàn em của bọn chúng. Lão Tầm nói.
- Vì nguyên nhân gì? Sở Tiên cau mày lại.
- Bởi vì thị trường, rắn biển mắt đỏ đã từng là lợi nhuận chính của ba tên háo sắc Tứ Xuyên bọn chúng. Chúng muốn tiến vào thị trường này, sau khi đàm phán với cha của Lý Long hy vọng có thể gia nhập, nhưng sau đó bị từ chối. Kết cuộc bọn chúng liền chọn tự mình tiến vào. Sau đó cha Lý Long phát hiện, tìm người điều chế thuốc chữa độc rắn để trộn một ít độc rắn biển, khiến bọn chúng hại chết mười mấy người. Lúc đó bởi vì chuyện này làm bọn họ xém nữa ở tù.
- Xem ra cha Lý Long cũng không phải là một người đơn giản. Sở Tiên cau chặt lông mày, nhưng sau đó lại lắc đầu.
- Chuyện này bọn Hao Long Sion cũng chỉ phỏng đoán là cha Lý Long làm thôi, cho nên vẫn luôn muốn báo thù. Sau khi biết được ông ta thích đánh bạc liền lợi dụng dùng thủ đoạn lấy xí nghiệp của nhà Lý Long. Bây giờ cha Lý Long muốn hành nghề rắn biển lần nữa, đương nhiên sẽ làm cản đường làm ăn của tụi Hao Long Sion, cho nên chúng phái người ra tay trực tiếp trên biển.
- Nhiều chuyện như vậy bọn họ cũng không nói cho chúng ta biết, xem ra là có ý "đuổi hổ diệt sói" đó, ha ha.
Trong mắt Sở Tiên lộ ra tia lạnh lẽo.
- Ông chủ, tôi cảm thấy chúng ta muốn đặt chân đến vịnh Thái Lan thì cần phải giải quyết trở ngại ba tên Hao Long Sion, còn phải khiến cho nhà của Lý Long hoàn toàn khuất phục chúng ta!
Sở Tiên gật đầu, nói:
- Anh cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?
- Hao Long Sion ba người bọn chúng dễ đối phó, nếu bọn chúng muốn dùng vũ lực vậy chúng ta hoàn toàn không sợ. Về phần nhà Lý Long, chủ yếu vẫn là cha Lý Long, nhưng mà tôi có một cách, có thể khiến cho cha Lý Long biết điều đó.
- Cách gì? Sở Tiên hỏi.
- Chúng ta có thể đem mấy thi thể dưới biến kia gửi đến chỗ bọn Hao Long Sion, hơn nữa còn để tên dưới danh nghĩa cha Lý Long, lúc này, cha Lý Long chắc chắn sẽ bị trả thù muốn khùng luôn.
- Đến lúc đó, chúng ta để chuyện vỡ ra, nói thẳng với ông ta nếu như muốn sống khỏe thì phải dựa vào chúng ta, nếu không chúng ta sẽ rút ra, rời khỏi Thái Lan.
- Được. Sở Tiên hài lòng gật đầu với lão Tầm.
- Ông chủ, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu hành động thôi. Lão Tầm nói.
- Không cần gấp vậy đâu, nếu chúng ta đã ra ngoài, vậy thì đi ra biển xem thử đi, sẵn tiện bắt mấy con rắn biển mang về chứng minh năng lực của chúng ta. Sở Tiên cười nói.
- Vâng, ông chủ. Lão Tầm gật đầu, liền ra lệnh cho bọn Nhị Kiếm vớt mấy thi thể dưới biển lên. Lão Mục lái ngư thuyền chạy tiếp ra xa.
Rắn biển thích hoạt động ở nơi nước trong xung quanh đá san hô. Chúng thích sống theo bầy, hơn nữa còn có tính hướng sáng, trong đêm tối nếu số đỏ có thể gặp cả bầy rắn. Nhưng mà bây giờ bầy rắn càng ngày càng ít.
Bọn người Sở Tiên chạy trên biển hai giờ đồng hồ rồi dừng lại ở một vùng biển.
- Ông chủ, chỗ này là chỗ trước kia nhà Lý Long bắt rắn biển, chúng ta bắt đầu từ đây đi. Lão Tầm nói.
- Ừ. Sở Tiên gật đầu.
Lúc này hắn vẫn luôn quan sát xung quanh, chỗ trước mặt hắn thấy có rất ít rắn biển mà chỗ gần đây lại phát hiện có hai con rắn biển.
- Bảo vật ở biển đó, nếu như không cần thiết thì cái bảo tàng này tuyệt đối không được bỏ đi.