Con thuyền đang được lái đi với vận tốc khá nhanh, diễn viên cùng nhân viên trên thuyền hiếu kì đứng trên boong tàu nhìn về phía biển cả mênh mông.
Lần này ra khơi ngoài Số hiệu người cá của Sở Tiên ra thì còn có hai con thuyền đánh cá dài hơn ba mươi mét nữa, có một số cảnh quay cần sự góp mặt bổ sung của hai còn thuyền này.
_Cái cảm giác tự do tự tại ở trên biển như thế này thật thoải mái!
Diêm Văn Văn vươn rộng hai cánh tay ra ôm trọn gió biển vào lòng, trên mặt lộ ra sự thư thái lạ thường.
_Hì hì, vậy sau này Văn Văn có thể kiếm một ông chồng có thuyền cá ấy, lúc rảnh rỗi có thể đưa cô ra biển lượn lờ!
Đoàn Khoa cũng “ôm” lấy lan can thuyền quay sang nói với Văn Văn.
"Bộp!"
Sở Tiên vỗ đánh bốp vào sau lưng Đoàn Khoa nói:
_Mới đầu cô sẽ cảm thấy rất thú vị, nhưng nếu ngày nào cô cũng phải nhìn thấy biển cả mênh mông bát ngát như thế này thì sẽ không thấy thoải mái như vậy nữa đâu, nhất là khí hậu ở trên biển lại biến đổi khôn lường.
_Anh Sở Tiên, anh nói rằng làm hải sản cho chúng tôi ăn mà, ừm, trưa nay tôi muốn ăn tôm hùm.
_Đương nhiên là không thành vấn đề rồi. Sở Tiên cười liền gật đầu ngay tắp lự.
_Tôm hùm ở đại dương dễ bắt không?. Nghiêm Trạch Khôn hiếu kì hỏi.
_Không dễ bắt đâu, tôm hùm thuộc loại sống ở dưới đáy đại dương, muốn bắt nó vô cùng khó khăn, nhưng chúng tôi hay lặn dưới biển nên rất có kinh nghiệm, nếu các bạn có hứng thú thì có thể cùng chúng tôi lặn một chuyến chơi xem sao.
Sở Tiên nói dối giải thích .
_Lặn? Có khi nào lại gặp mấy loài cá hung dữ to oành ở đại dương không? Có nguy hiểm không?
Diêm Văn Văn hiếu kì hỏi.
_Nguy hiểm thì cũng có nguy hiểm đấy, nhưng mà xác suất rất thấp, lần trước gặp đạo diễn Đoàn cũng là lần gặp cá mập. Sở Tiên cười nói.
_Phải rồi, đợi lát nữa quay mấy cảnh ở dưới đại dương để chúng tôi đi cho. Sở Tiên quay đầu lại nhìn Đoàn Khoa.
_Hì hì, cậu không nói tôi cũng phải nhờ các cậu, anh bạn quay phim của chúng tôi sợ nước. Đoàn Khoa đáp.
_Tôi cũng muốn đi, tôi muốn xuống đấy chụp một vài tấm lưu niệm.
Diêm Văn Văn hào hứng nói.
_Đương nhiên là được rồi.
Sở Tiên gật đầu, thuyền đánh cá của họ vẫn đi với tốc độ rất nhanh, nhưng để đến được khu vực vùng biển quốc tế còn gần hai mươi tiếng nữa.
Đến buổi trưa, thuyền đánh cá của Sở Tiên tạm dừng lại, lấy ra vài thiết bị lặn.
Các thiết bị lặn này tất nhiên chỉ là để làm màu mè thôi, họ đâu cần mấy thứ này mới có thể lặn chứ, bọn Sở Tiên còn “thở” được đàng hoàng dưới nước cơ mà. Sở Tiên đem thiết lặn vào, rồi tới Nhị Kiếm, Tam Kiếm cũng vậy.
Hội Diêm Văn Văn, Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn đứng bên cạnh vô cùng hào hứng nhìn Sở Tiên rồi bắt chước theo mặc vào, nhưng Đoàn Khoa lại từ chối xuống nước, chỉ ở trên bờ mỉm cười nhìn họ.
_Nhị Kiếm, cậu lặn xuống đáy biển quay vài video đẹp đẹp vào, Tam Kiếm cậu đi bắt một ít hải sản tôm hùm có thể ăn được về nhé. Sở Tiên nói với Nhị Kiếm và Tam Kiếm rồi nhảy xuống biển.
_Xuống đây đi!. Sở Tiên hô to gọi mấy người trên thuyền xuống.
"Tùm tùm tùm!" Nhậm Bằng Huy, Nghiêm Trạch Khôn cùng bọn Nhị Kiếm lập tức nhảy ùm xuống.
_Tôi không dám nhảy!
Diêm Văn Văn sợ hãi khi nhìn thấy biển sâu không thấy đáy như vậy, trong lòng tự dưng lại thấy sợ sệt.
_Không sao đâu, yên tâm đi, chúng tôi ở bên đỡ cô. Sở Tiên cười rồi dang hai tay ra.
Diêm Văn Văn gật đầu, bước chầm chậm về phía trước rồi sau khi hét lên một cái lấy tinh thần cô dũng cảm nhảy xuống biển.
Từ trên thuyền cá nhảy xuống cũng phải cao hai mét, Sở Tiên nhìn thấy cô ấy nhảu xuống thì liền đưa tay ra đỡ lấy và kéo cô về phía bọn họ.
_Cảm ơn! Diêm Văn Văn đưa hay tay ra tóm lấy cánh tay rắn chắc đó, nhìn hắn nở nụ cười xinh đẹp.
Sở Tiên cười rồi nói:
_Cô có thể thử bơi chung quanh làm quen với nước trước, nếu muốn lặn thì nói với chúng tôi, chúng ta cùng lặn.
_Được. Diêm Văn Văn gật đầu, rồi bơi chung quanh gần chỗ Sở Tiên.
Sở Tiên tâm niệm vừa động, mở ra hệ thống sóng âm, rà quét kĩ càng sinh vật dưới đáy đại dương, rồi sau đó bơi đến cạnh Tam Kiếm nói nhỏ vài câu với hắn, chỉ cho hắn vài vị trí mấy con tôm hùm cùng hải sản cần tìm.
Tam Kiếm gật đầu, giả vờ đeo lấy cái bình dưỡng khí rồi bơi xuống đáy biển.
_Sở Tiên, anh đưa tôi xuống đáy biển à? Diêm Văn Văn tươi rói bơi qua phía hắn nói.
_Haha!
Sở Tiên gật đầu rồi đeo kính bảo hộ vào, Diêm Văn Văn thấy vậy cũng làm theo.
_Cùng nhau! Sở Tiên làm một động tác tay với hai người Nhậm Bằng Huy và Nghiêm Trạch Khôn, nhưng hai người đó lại cười cười rồi vẫy tay, hai mắt chớp chớp một cách khó hiểu rồi bơi về phía khác.
Sở Tiên không nói được gì liền cười, sau đó đưa Diêm Văn Văn lặn xuống biển.
Người bình thường đem theo các thiết bị lặn có thể lặn xuống sâu hơn mười mét, kĩ năng bơi lội của Diêm Văn Văn không được tốt lắm nên tốc độ rất chậm, Sở Tiên không còn cách nào khác đành phải đưa tay ra kéo lấy cô.
Diêm Văn Văn cười rồi sau đó nhanh tay rút điện thoại ra, điện thoại đặt bên trong túi chắn nước nên không ảnh hưởng gì, mở máy ra rồi lập tức chụp ảnh.
Chụp cảnh vật ở đại dương, chụp xung quanh, còn chụp cả Sở Tiên nữa, cô dụng tâm nên tấm nào chụp hắn cũng đẹp cả.
Sau đó cô cũng yêu cầu hắn chụp cho cô vài tấm.
Đón lấy điện thoại, Sở Tiên cười khi back lại xem mấy tấm ảnh trước.
Cuối cùng Diêm Văn Văn cầm điện thoại bơi tới chỗ Sở Tiên, bám lấy cơ thể hắn để chụp chung, cô nhìn ngắm những bức ảnh đó rồi không kiềm được cười lên thích thú.
Sở Tiên ngại ngùng cười theo.
_Í! Lúc này, Sở Tiên liền cảm ứng được vài con cá bự bơi về phía họ.
“Không phải là cá mập, mà là cá heo”. Sở Tiên tập trung tinh thần dựa vào sóng âm kiểm tra hình ảnh hiện ra trước mắt, nhìn thấy thể hình và dáng bơi của chúng hắn đoán như vậy.
“Lại dám bơi về phía chúng ta à”. Sở Tiên cười mỉm rồi vỗ vào vai Diêm Văn Văn ra hiệu bơi lên trên.
Diêm Văn Văn gật đầu bơi theo sau Sở Tiên.
_Có cá heo chuẩn bị bơi về phía chúng ta đấy. Sở Tiên nổi trên mặt nước, bỏ bình dưỡng khí ra nói với Diêm Văn Văn.
_Cái gì cơ? Có cá heo bơi về phía chúng ta sao! Ở đâu thế? Chúng ta có cần lên thuyền không?.
Diêm Văn Văn ngạc nhiên nói với hắn.
_Không cần. Sở Tiên cười nói:
_Cá heo là sinh vật rất thân thiện, nhìn thấy chưa, tới rồi kìa.
Sở Tiên chỉ vào phía xa, mấy chú cá heo dài tầm ban mét bơi về phía bọn họ, chốc chốc lại nhảy lên khỏi mặt nước.
_Ồ, đó là gì vậy? A Văn a Văn, mau qua đây, cầm máy ảnh mau qua đây. Trên thuyền đánh cá, Đoàn Khoa nhìn thấy mấy chú cá heo bơi tới ngày một gần, lập tức gọi lớn.
_Màu sắc đó, là loài cá heo gì vậy?. Khi nhìn thấy năm sáu con cá heo bơi ngày một gần, Đoàn Khoa lại hô lên lần nữa.
Không lâu sau đó mọi người trên thuyền đều bị hút hồn bởi đàn cá heo rồi tụ tập quanh lan can của con thuyền.
_Cá heo hồng, là loài cá heo hồng cực hiếm thấy. Một diễn viên kinh hô một tiếng, liền sau đó rút điện thoại ra chụp lấy cảnh tượng quý giá này.
_A Văn, quay cho đẹp vào, lồng ghép vào trong bộ phim của chúng ta thì đúng là một cảnh tượng đẹp đẽ sống động mà chân thực vô cùng. Đoàn Khoa không kiềm chế được mà vỗ tay đôm đốp, moá nó, đỏ thật đấy.
_Dạ thưa đạo diễn Đoàn, vẫn luôn quay sát sao đây ạ, máy bay camera cũng dùng luôn rồi ạ. A Văn gật đầu đáp.
_Wa, đó là gì vậy?
Lúc này Diêm Văn Văn cũng nhìn thấy đàn cá heo bơi về phía họ, ngạc nhiên vui sướng mà tròn xoe mắt ra nhìn về phía đó.
_Cá heo hồng, có nhìn thấy con cá heo có màu hồng đó không, đây là loài cá heo hồng hiếm hoi trong giống nhà cá heo đấy. Sở Tiên cũng đang hớn hở khi nhìn thấy mấy chú cá heo ấy.
“Chỉ có điều không biết có phải là con gặp ở lần trước không”. Sở Tiên nhìn thấy cá heo bơi ngày một gần liền thầm nghĩ.
_Chúng bơi lại đây rồi. Diêm Văn Văn chỉ vào cá heo thông báo.
_Không sao, cô bơi về phía thuyền đánh cá đi. Sở Tiên nhắc nhở cô một câu, nhìn thấy con cá heo không sợ người lạ đó, hắn liền lập tức bơi tới.
Rất nhanh sau đó Sở Tiên đã bơi tới bên cạnh cá heo, hắn rút điện thoại ra bắt đầu chụp.
"Tùm!
Thế nhưng, khiến hắn không ngờ tới là con cá heo màu xám ở trong số đó nhẹ nhàng nhảy lên, bơi tới trước mặt hắn, đồng thời dùng cái mũi của nó đụng chạm vào người Sở Tiên, tiếp sau đó mấy con cá heo chung quanh lập tức bơi túm tụm về phía hắn.
_Vãi luyện, chẳng nhẽ sự hấp dẫn của ta đã vượt ra ngoài giống loài? Sở Tiên kinh ngạc rồi ve vuốt mấy chú cá heo.
Kế sau đó mấy con cá heo bơi vòng vòng xung quanh hắn, trong đó có một con tự nhiên bơi xuống dưới rồi cõng hắn lên lưng.
_Ta biết rồi, ở vùng biển quốc tế ta cũng gặp các ngươi, ngươi, con có heo nhỏ màu hồng ta nhớ rất rõ.
Sở Tiên nhìn thấy chúng liền cười phá lên, cũng không để tâm bọn chúng có nghe thấy không nữa, hắn chỉ thấy rất vui rồi nhoẻn miệng cười.
_Đi, bơi về hướng này. Sở Tiên chỏ tay về một hướng rồi nói với con cá heo màu xám dưới chân mình.
Con cá heo màu xám đó như thể nghe hiểu hắn nói gì vậy, bơi theo phía tay mà hắn chỉ.
_Wa!
Cái cảnh tượng “cưỡi cá heo” đó khiến cho cả đoàn người trên thuyền cá trở nên thất kinh! Cái tình huống moẹ gì thế này? Sao con cá heo đó lại thân thiết và “yêu thương” hắn tới vậy.
_Tuyệt vời quá! Diêm Văn Văn ở cách đó không xa kinh ngạc mắt chữ a mồm chữ o tán dương.
Sở Tiên mặt mày hớn hở vui vẻ không tưởng vuốt ve đầu nó, chỉ về hướng Quốc Đảo vẫy vẫy tay.
_Á đù!
Bỗng nhiên, con cá heo màu xám đột ngột nhảy lên một cái, Sở Tiên sững sờ đơ cứng toàn thân, nhưng sau đó cũng kịp nắm lấy thân người bạn thân thiện đó.