-Nơi này sâu hơn một trăm năm mươi mét, chú ý cẩn thận một chút.
Pháp Đại Nguyệt nhắc nhở hắn.
Sở Tiên gật gật đầu, đại dường đối với hắn mà nói cũng chẳng khác gì trên đất liền, hoàn toàn có thể lặn sâu xuống đáy biển mà không cần dụng cụ, nếu như không phải vì che tai mắt người đời thì hắn cũng không phải phiền phức như thế này.
Từ trên thuyền nhảy xuống biển, Sở Tiên nhanh chóng bơi sâu xuống dưới. Cách chỗ hắn không xa còn có mấy tên thợ lặn chuyên nghiệp, nhưng tốc độ của bọn họ cùng với Sở Tiên kém quá xa, căn bản không thể đặt so sánh cùng nhau được. Ở trong biển, Sở Tiên bơi lặn tự do như một con cá, mấy tên thợ lặn xung quanh đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, sau đó cũng vội vàng lặn sâu xuống dưới đáy biển theo Sở Tiên.
Lặn xuống dưới đáy biển, Sở Tiên mở ra năng lực thị giác đặc biệt của hắn, rất nhanh có một chiếc thuyền thương nghiệp cổ kính hiện ra trong tầm mắt hắn. Tuy nhiên chiếc thuyền buôn này cũng không phải là chìm sâu dưới đáy biển, mà chính là bị kẹt ở khe hẹp giữa hai ngọn núi nhỏ trước mặt hắn. Cũng không biết vì lí do gì, thuyền lại bị kẹp giữa hai ngọn núi rất chặt, chỉ lộ ra hai mép của mui thuyền.
Sở Tiên nhìn chiếc thuyền buôn này hơi nhíu mày một chút, lập tức bơi qua xem xét. Thuyền buôn bị kẹt cũng coi như là kẹt đúng vào góc chết, ở giữa khe hở hẹp giữa hai ngọn núi, chỉ lộ ra một khe nhỏ, vô cùng nhỏ, đến một người cũng không đi qua nổi. Mà ở đằng trước thuyên buôn có dấu vết bị phá hoại, nhưng hiển nhiên, thuyền buôn này mặc dù có niên đại khá lâu đời, nhưng vẫn được gia công chế tạo vô cùng kiên cố, dù bị đắm nhưng mọi thứ vẫn không bị phá hư, đồ vật bên trong thợ lặn có tìm được cũng không có biện pháp để vớt được lên.
-Thật sự kì lạ, thuyền buôn lớn như vậy mà lại bị đắm ở đây theo phương thức cổ quái này? Sở Tiên đối với chiếc thuyền buôn bị đắm này vô cùng buồn bực, dùng phương thức như thế này mắc kẹt ở đây, vào không được, mà vớt lên cũng không vớt nổi. May ra chỉ có thể dùng một loại dây chắc chắn, buộc chặc vào trên cột thuyền buôn, sau đó để cho mấy con Dunkleosteus bơi phía trước dùng lực kéo mới có thể vớt được chiếc thuyền đắm này lên.
Sở Tiên nhìn ngó xung quanh một lúc, rất nhanh nhìn thấy một đám thợ lăn trong tay cầm máy móc, dụng cụ đo đạc đang tìm cách lấy thứ gì đó.
-Nhìn thấy sao? Cảm giác thế nào? Có phải là thấy vô cùng kì lạ hay không? Khi Sở Tiên từ trong đáy biển bơi lên, Pháp Đại Nguyệt tươi cười nhìn hắn hỏi.
-Nhìn thấy rồi, kì quái vô cùng, tôi rất tò mò là tại sao thuyền buôn lại có thể đắm xuống và kẹt ở trong đó. Sở Tiên gật đầu, lấy ống dưỡng khí bịt trên miệng tháo xuống, gật đầu nói.
-Bởi vì có xoáy nước, theo người của chúng tôi suy đoán, có lẽ ở đây đã từng xuất hiện xoáy nước khổng lồ, sau đó chiếc thuyền buôn này vô tình đi ngang qua bị cuốn vào trong đó. Cậu cũng nhìn thấy rồi, nếu muốn vớt được thuyền buôn đó lên, chỉ có Dunkleosteus của cậu mới có thể kéo được. Pháp Đại Nguyệt nhìn mười con Dunkleosteus ở các đó không xa, ánh mắt nóng rực.
-Dùng tàu ngầm kéo không được sao? Sở Tiên hơi nghi hoặc hỏi.
-Không thể, địa hình ở chỗ đó rất nguy hiểm, hơn nữa tàu ngầm căn bản không thể đi xuống đáy biển được, chúng tôi đã tính toán đủ mọi cách rồi, chỉ có một cách là dùng vũ khí cho nổ hai ngọn núi đó, nhưng bên trong con thuyền buôn kia có thể là đồ cổ thời Tống, nếu nhỡ chẳng may có chút ngoài ý muốn nào thì được không bù nổi mất, cho nên luôn do dự chưa động thủ. Pháp Đại Nguyệt giải thích.
-Ồ, thì ra là thế. Sở Tiên gật gật đầu, leo lên chiến hạm:
-Chờ các anh chuẩn bị xong, tôi sẽ mang theo Dunkleosteus lặn xuống.
-Không có vấn đề gì. Pháp Đại Nguyệt gật gật đầu.
Khoảng nửa giờ sau, thợ lặn ở phía dưới đã làm tốt công tác chuẩn bị, Lão Thạch nhìn Sở Tiên gật đầu. Một con Dunkleosteus bơi đến bên cạnh chiến hạm, Sở Tiên trực tiếp nhảy lên trên lưng nó, mang theo bình dưỡng khí, ôm lấy Dunkleosteus cùng lặn xuống biển.
-Thật sự là một loai cá thông minh, nhìn giống như trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng vậy. Lão Thạch nhìn bọn họ lặn sâu vao trong biển, cảm thán nói.
-Đúng vậy, thế giới cũng thạt thần kì, không chỉ riêng con người có trí khôn, chỉ có điều con người la được truyền thừa tri thức qua nhiều năm mà thôi. Học sĩ Cổ gật đầu.
Mấy ngươi bọn họ tuy ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ tới việc Sở Tiên có năng lực đặc biệt gì, dù sao bọn họ bằng này tuổi rồi, cái gì cũng có một chút hiểu biết, loại khoa học viễn tưởng kia căn bản không thể tồn tại, huống chi Dunkleosteus có trí thông minh cũng gần giống với cá heo, nếu trải qua huấn luyện thì cũng không có gì mới lạ.
Sở Tiên mang theo mươi con Dunkleosteus lặn sâu xuống đáy biển, hơn mười ngươi thợ lặn ở phía dưới đang vẫy tay ra hiệu với Sở Tiên. Sở Tiên lập tức để cho Dunkleosteus bơi tới trước mặt bọn họ. Một đám thợ lặn ngay lập tức hơi e ngại,nhìn mười con Dunkleosteus to lớn dữ tợn, Sở Tiên ở một bên ra hiệu cho bọn họ yên tâm, sau đó lấy dây thừng bằng da cột vào bên trên thuyền buôn, đầu còn lại cột vào người mấy con cá. Rất nhanh, mười cái dây thừng đều được buộc lên, việc này Sở Tiên cũng không cần người khác chỉ đạo, liền leo lên trên một con Dunkleosteus, hạ lệnh cho bọn chúng xếp thành một hàng. Mấy người thợ lặn bên cạnh sau khi kiểm tra lại cũng ra một dấu thủ thế OK với hắn, Sở Tiên gật đầu, ra lệnh cho mấy con Dunkleosteus bắt đầu bơi về phía trước. Rất nhanh, hắn liền cảm thấy được phía dưới thân Dunkleosteus chịu một lực cản vô cùng cường đại, Sở Tiên quay lại đằng sau nhìn, sau đó xoa đầu chúng nó cổ vũ:
-Cố lên!
Âm thanh ma sát truyền đến, Sở Tiên nhìn thấy phần sau của thuyền buôn đã bị chậm rãi kéo ra.
-Tốt lắm!
Cảm thụ được trạng thái của bọn chúng không có vấn đề gì, Sở Tiên lập tức vỗ vỗ mấy cái, Dunkleosteus chậm rãi theo lệnh Sở Tiên bơi về phía trước.
-Nếu như mình có được mấy trăm con Dunkleosteus, sau đó có thêm mấy ngàn ngươi cá, chẳng phải có thể tự do đào quặng, vớt tàu, vào trong đáy biển tung hoành sao? Đến lúc đó cả đại dương này còn có gì phải lo lắng nữa? Sở Tiên thầm nghĩ, hắn cảm thấy loại chuyện này thật sự có khả năng.
Thuyền buôn chậm rãi được kéo ra, rất nhanh có một chiếc thuyền nhỏ dài hơn hai mươi mét xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Thợ lặn xung quanh hung phấn phất tay với hắn, Sở Tiên gật đầu, tháo bỏ dây thừng buộc trên người mấy con Dunkleosteus, lập tức tò mò bơi về phía thuyền buôn.
Đi vào trong thuyền buôn, Sở Tiên nhìn thấy trên khoang thuyền đặt một cái rương, đẩy tấm gỗ phía trên ra, phát hiện bên trong có một đồ sứ cũ nát. Thợ lặn xung quanh cũng chỉ nhìn theo động tác của Sở Tiên, không có nói thêm diều gì, bởi bọn họ biết người thanh niên trước mặt này thế nhưng là rồng trong loài người, hơn nữa còn có thể có năng lực không chế mấy con quái vật khổng lồ, đừng nói lấy đi một vài đồ sứ này, có lấy hết cả thuyền buôn này bọn họ cũng sẽ không nói cái gì.
-Làm sao lại bị hỏng đây? Sở Tiên cau mày một cái, lập tức mở ra cái rương bên dưới, lần này hắn nhìn thấy bên trong có một đồ vật hoàn chỉnh, đó là một cái chén rất mỏng. Hắn cầm trong tay, tò mò bơi lên trên mặt nước.
-Tiểu Tiên, may là nhờ có cậu.
Sở Tiên vừa từ trong biển bơi ra, Lão Thạch liền nhìn hắn cười nói, hắn đã chiếm được thuyền buôn, cũng đã vớt thành công.
-Haha, lão Thạch, tôi cũng chỉ làm một vụ giao dịch kiếm chút lời mà thôi, trong thuyền có rất nhiều đồ sứ tốt đã bị hỏng cả, tôi tìm được một cái chén nhỏ không bị vỡ này. Sở Tiên vưa nói vưa leo lên chiến hạm, lấy chén nhỏ trong tay đưa ra.
-Đâu, để tôi xem một chút! Lão Thạch nhìn thấy trong tay hắn cầm một cái chén sứ nhỏ, hiếu kì đi qua, cầm cái chén trong tay dò xét một chút.
-Quan Dao(*), không sai, đây chính là Quan Dao! Lão Thạch hung phấn nhìn chiếc chén nhỏ trong tay, yêu thích không nỡ buông tay cầm chặt lấy.
-Rất đắt sao? Sở Tiên hiếu kì hỏi, Pháp Đại Nguyệt đứng bên cạnh cũng tò mò nhìn xem một chút. Bọn họ đối với đồ cổ, đặc biệt la đồ sứ lại không có chút hiểu biết nào.
-Đương nhiên rất đắt rồi, một cái bát của Đại Quan thời nhà Tống giá trị tối thiểu cũng phải năm trăm vạn trở lên, cậu đừng nhìn thấy cái chén này hơi nhỏ, nhưng dù nhỏ thì sao, giá trị cũng tuyệt đối không ít hơn năm trăm vạn.
-Đắt như vậy sao? Tôi thấy trên thuyền buôn có rất nhiều đồ nhưng đã bị vỡ cả, chẳng phải là mất mấy tỉ rồi sao? Sở Tiên kinh ngạc nhìn cái chén nhỏ, có chút mù mờ không hiểu vì sao cái chén nhỏ này lại đáng bằng ấy tiền.
-Ôi, đây đúng là đáng tiếc, nhưng những thứ kia cũng vẫn có thể sửa chữa lại, tuy nhiên giá trị sẽ giảm xuống rất nhiều. Lão Thạch khẽ lắc đầu.
(*) Đồ sứ thời nhà Tống, thường dùng cho nhà quan lại, có ấn kí riêng.