- Mẹ, ngày mai chúng ta đi chợ dạo một vòng xem thế nào đi.
Buổi tối, cả nhà Sở Tiên cùng với chú thím cùng nhau ăn cơm tối, sau khi ăn xong liền hỏi ý kiến của mấy người họ.
- Ngày mai không được, phải đưa Tử Nhiễm đi truyền nước. Mẹ mà không đi thì chị con không dỗ được nó, liệu trình của thằng bé phải được thực hiện đều mỗi ngày cho đến khi xong, mai là ngày cuối cùng rồi. Con đưa Tiểu Dĩnh đi chơi quanh khu nhà mình đi.
- Khu nhà mình thì có cái gì để chơi chứ.
Trước đây chị gái và anh rể Sở Tiên cùng nhau đi làm ăn xa, thế nên Tử Nhiễm do một tay Sở mẫu nuôi nấng. Trong lòng của Tử Nhiễm, bà ngoại vẫn gần gũi, thân thiết hơn, lúc truyền nước mà gào khóc thì chỉ có Sở mẫu mới dỗ được.
- Ngày mai con đưa Tiểu Dĩnh đến hồ Cần Sơn chơi đi. Mai cũng đúng lúc đợt đánh bắt mùa đông bắt đầu. Ở khu đó đông người, náo nhiệt lắm.
Ba Sở đang hút dở điếu thuốc, nói với Sở Tiên.
- Ngày mai bắt đầu ngày hội đánh bắt mùa đông?
Gương mặt Sở Tiên lộ vẻ vui mừng ngạc nhiên.
- Ừ, ngày mai bắt đầu, dự báo thời tiết nói ngày mai nhiệt độ khoảng âm 20 độ C, rất thích hợp.
Ba Sở gật gật đầu.
- Được, vậy ngày mai con đưa Tiểu Dĩnh qua đó coi sao.
Gương mặt Sở Tiên thoáng ánh lên tia vui vẻ.
- Lễ hội đánh bắt mùa đông?
Tiểu Dĩnh có chút tò mò nhìn qua Sở Tiên.
- Chính là bắt cá đó.
Sở Tiên giải thích với cô.
- Ở thị trấn Lâm Nghi của chúng ta có một cái hồ rất lớn gọi là hồ Nghi Sơn, là hồ thuộc top 30 của Trung Quốc, nối liền với Trường Giang. Mỗi khi mùa đông đến đều tổ chức một đợt đánh bắt mùa đông.
- Mùa đông ở chỗ chúng ta khá lạnh, bình thường thì vào tháng 12, hồ Nghi Sơn sẽ đóng băng, có điều không giống với ở phía Đông Bắc, băng sẽ đóng dày 1,2m. Ở đây dày nhất cũng chỉ có nửa mét thôi nhưng cho dù là cả người đứng lên trên cũng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì cả.
- Đánh bắt mùa đông là một tập tục đã lưu truyền hàng trăm năm của khu Ngõa Sơn, thị trấn Lâm Nghi chúng ta. Mấy năm gần đây đợt đánh bắt này lần nào cũng thu hút rất nhiều người tới, lúc đánh bắt cũng kích thích vô cùng.
Sở Tiên nhớ lại lần tham gia đợt đánh bắt mùa đông trước, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Thế hả? Vậy ngày mai chúng ta đi xem đi.
Tiểu Dĩnh nghe hắn nói vậy cả khuôn mặt liền tràn ngập sự mong đợi.
Sở Tiên gật đầu chấp thuận.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Tiên và Tiểu Dĩnh sau khi ăn sáng xong liền lái xe đến khu Ngõa Sơn.
Hồ Nghi Sơn ở khu Ngõa Sơn cách nhà bọn họ cũng không gần lắm, phải mất hơn 40 phút lái xe. Chiếc xe này là một chiếc của hãng Changan mà chị gái hắn mua lúc kết hôn, còn chiếc BMW x5 mới mua kia được dùng để đưa Tử Nhiễm đến bệnh viện.
Lúc Sở Tiên và Tiểu Dĩnh đến bên hồ Nghi Sơn thì hai con đường xung quanh đã đậu đầy các loại xe hơi khác nhau. Trên mặt hồ Nghi Sơn phía xa xa kia ít nhất cũng phải có đến nghìn người.
- Oaa, đông người ghê.
Tiểu Dĩnh nhìn đám đông trên mặt hồ liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Sở Tiên và Tiểu Dĩnh sống ở hai miền Nam Bắc tương phản, khoảng cách hai nhà nếu như đi bằng tàu hỏa thì ít nhất phải mười tiếng đồng hồ mới tới nơi, vì vậy mức chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn. Ở quê Tiểu Dĩnh mặt hồ rất ít khi đóng băng, bây giờ lại có thể nhìn thấy một người đi trên mặt hồ, đương nhiên là cảm thấy vô cùng mới lạ rồi.
- Đi thôi, chúng ta đi xuống đó.
Sở Tiên nắm lấy tay Tiểu Dĩnh đi thẳng xuống dưới.
Hiện giờ các trường học đều đã nghỉ đông cả rồi, thế nên trẻ con tới hồ Nghi Sơn rất là đông, đứa nào cũng phấn khích trượt băng trên băng trên mặt hồ. Loại sân trượt băng tự nhiên như thế này so với sân trượt băng kiểu nhân tạo kia thì chơi vui hơn nhiều.
- Nào!
Sở Tiên nắm tay Tiểu Dĩnh, đi theo một con đường nhỏ, chạy thẳng đến mặt hồ.
- Anh chậm một chút.
Tiểu Dĩnh bị hắn kéo cánh tay, gương mặt có chút lo lắng mà hét lên.
- Haha, không sao đâu, hay là anh cõng em nhé?
Sở Tiên lớn tiếng cười, không đợi cô trả lời mà đã trực tiếp tóm lấy hai cánh tay cô, cúi người xuống một chút rồi cõng cô lên.
- Chạy chậm thôi, nguy hiểm lắm.
Tiểu Dĩnh ôm chặt cổ hắn, nhắc nhở.
- Yên tâm đi, có tin là anh cõng em thế này cũng có thể bay lên không.
Sở Tiên nhăn nhở cười, đáp lại.
- Vậy thì anh bay đi, để em xem anh bay bằng cách nào nào.
Tiểu Dĩnh nằm sấp trên lưng hắn, tặng cho hắn một cái trừng mắt.
- Được, em nhìn cho kĩ nhé.
Sở Tiên cười, bởi vì đi đến chỗ mặt hồ có một cái dốc khoảng mấy chục mét, vì thế hắn liền trực tiếp nhảy thẳng xuống dưới.
- Aaaa!
Tiểu Dĩnh nhìn thấy hắn đột nhiên lao thẳng xuống, cả người bị dọa cho chết khiếp liền sợ hãi nhắm mắt lại.
- Đừng sợ cục cưng, haha!
Sở Tiên nhìn thấy Tiểu Dĩnh phản ứng dữ dội như vậy liền lập tức an ủi. Nếu như bây giờ hắn bay lên thì có lẽ có chút khó khăn, thế nhưng để hắn nhảy mười mấy mét thì cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà bây giờ ở chỗ này tất nhiên là hắn không thể nào biểu hiện ra được rồi.
- Anh chậm chút đi, nếu không thì thả em xuống.
Tiểu Dĩnh có chút sợ hãi nói.
- Được được, anh chậm lại.
Sở Tiên cười cười, bước từng bước chậm dãi về phía trước.
Diện tích hồ Nghi Sơn khoảng hơn 200 mét vuông, mênh mông bát ngát. Nơi đây còn có một cửa sông của Trường Giang, dòng chảy của sông Trường Giang vẫn hoạt động bình thường, không hề bị đóng băng, thế nhưng lúc đi sâu vào địa phận hồ Cần Sơn thì lại thấy hồ Cần Sơn bắt đầu đóng băng.
Quê hương của Sở Tiên, được coi là thành phố lạnh nhất trong các thành phố mà sông Trường Giang chảy qua.
Lúc đi tới mặt hồ, Sở Tiên dùng sức trượt một cái, theo quán tính cực lớn, cả người liền trượt ra xa hẳn 5, 6m.
- Mau thả em xuống.
Tiểu Dĩnh hưng phấn đập đập vào sau lưng hắn.
- Ừm. Sở Tiên cười rồi thả cô xuống mặt hồ.
Không trượt băng ở trên mặt hồ thì sẽ không bao giờ biết được sự thích thú trong đó. Tiểu Dĩnh đứng trên mặt hồ, rón rén dè dặt đi vài bước.
Sở Tiên lập tức đi qua rồi kéo cô trượt về phía trước.
- Aaa, đừng có kéo em.
Tiểu Dĩnh hét váng lên, sợ hãi ngồi thụp xuống.
Sở Tiên cười haha.
- Vậy thì em cứ ngồi xổm như thế đi, anh kéo em, chúng ta đi tới chỗ đánh cá.
Hắn chớp mắt hắn hóa thân thành một chú chó kéo xe trượt tuyết, một tay kéo lấy cánh tay của Tiểu Dĩnh, chạy thật nhanh trên mặt hồ.
Tiểu Dĩnh giống như ngồi trên một chiếc xe trượt, trượt nhanh về phía trước.
- Aaa!
Lúc này Sở Tiên hét to một tiếng, đột nhiên buông cánh tay cô ra.
Tiểu Dĩnh bị hắn thả ra, thân người theo quán tính trượt về phía trước, hét váng lên.
- Hahaha.
Sở Tiên bật cười, ngay lập tức đuổi theo chặn ở phía trước cô rồi ôm lấy cả người cô.
- Anh là cái đồ xấu xa, tránh xa em ra.
Tiểu Dĩnh trừng mắt nhìn hắn, chầm chậm đứng dậy.
- Được rồi, được rồi, chúng ta đi đến phía trước xem đi.
Sở Tiên cười rồi đỡ cô đứng dậy, hai người chậm dãi đi vào phía bên trong.
Ở vị trí trung tâm đang có rất nhiều người tập trung lại, trong tay còn cầm cái máy để khoan băng. Họ đang chọc thủng lớp băng để thả lưới, cũng đã có chỗ khoan được một cái hố rất lớn rồi, trên mặt có đặt lưới đánh cá.
Trong hồ Nghi Sơn có rất nhiều cá, bình thường, hồ Nghi Sơn có lệnh cấm đánh bắt, chỉ trong đợt đánh bắt mùa đông mỗi năm một lần mới có thể đánh cá. Hơn nữa lưới dùng để đánh bắt cũng phải là loại lưới đặc biệt theo quy định, mắt lưới rất lớn, không được đánh bắt những con cá bé.
- Nào nào, chúng ta qua bên kia.
Sau khi bọn họ đi được mấy trăm mét, Sở Tiền bỗng nhiên nhìn thấy phía bên phải có một đám người mặc áo hoa đang tụ tập lại với nhau.
- Ế? Bên kia đang làm cái gì vậy?
Tiểu Dĩnh nghi ngờ ngó qua.
- Đánh bắt mùa đông là phong tục của dân tộc ở khu Ngõa Sơn bọn họ, vì thế nên trước khi đánh bắt bọn họ cử hành nghi lễ “cúng tế hồ” và “đánh thức lưới”. “Cúng tế hồ” là cúng tế thần hồ còn “đánh thức lưới” là lễ bái lưới cá. Thông qua “cúng tế hồ” để tạ ơn cha Trời, mẹ Đất, thần Hồ đã phù hộ cho sinh linh vạn vật không ngừng sinh sôi nảy nở, cuộc sống của bách tính bình yên, may mắn. Bọn họ cho rằng lưới cá mang theo thần linh, trong thời không đánh bắt, được đưa vào nhà kho đã chìm vào một giấc ngủ sâu thật dài, thế nên trước khi đánh bắt cần phải được đánh thức. Nghi thức này thể hiện sự thỉnh cầu, chờ mong của họ khi thả lưới xuống hồ, hi vọng mọi việc có thể bình an thuận lợi.
- Tất nhiên bây giờ mọi người đã biết đây là mê tín, nhưng mà vẫn không thể xóa bỏ phong tục tập quán này được, ngược lại còn được rất nhiều người yêu thích.
- Mấy người mặc áo hoa kia lát nữa sẽ nhảy múa sao?
Tiểu Dĩnh tò mò hỏi.
- Đúng vậy, dân cư của khu Ngõa Long này tương đối đông. Đó là điệu nhảy truyền thống của bọn họ, tí nữa mấy bác gái cũng sẽ tới tham gia, cực kì thú vị.
Hai người đi tới phía trước, xung quanh có cắm mấy cái cờ, bên cạnh còn có người của ban tổ chức văn hóa khu Ngõa Long. Bốn phía xung quanh tập trung rất là nhiều người.
Sau khi một vị lãnh đạo diễn thuyết giới thiệu ngắn gọn xong liền bắt đầu lễ nghi thờ cúng sôi động mà thần bí, từng người từng người bắt đầu nhảy những vũ điệu kì lạ.
- Thả lưới!
Khi màn nhảy múa kết thúc, một người lớn tuổi hét to một tiếng, sau đó mấy chục chàng trai liền chầm chậm thả lưới vào trong hồ đã được đục lỗ.
- Chỉ như vậy thôi là có thể bắt được cá ấy hả?
Tiểu Dĩnh lần đầu tiên được xem đánh bắt mùa đông, tò mò hỏi.
- Tất nhiên rồi, đánh bắt mùa đông thú vị lắm. Bởi vì mặt hồ bị đóng băng, chỉ cần đục một cái lỗ là sẽ có cá bơi tới. Ở chỗ bọn anh, một lần thả lưới có thể bắt được 70, 80 nghìn cân luôn đó.
Sở Tiên vừa cười vừa giải thích.
- 70, 80 nghìn cân?? Ôi mẹ ơi, nhiều như vậy hả!
Tiểu Dĩnh ngạc nhiên cực độ.
- Nhiều sao? Bởi vì điều kiện đánh bắt mùa đông chỗ bọn anh có hạn, cho nên được xem như là tương đối ít đấy. Đánh bắt mùa đông ở hồ Kính Bạc nổi tiếng ở Trung Quốc em có biết một lần thả lưới đánh bắt được bao nhiêu không? 860 nghìn cân đấy.
- Ngoài ra còn có ngày hội đánh bắt mùa đông nổi tiếng ở khu vực hồ Tra Ca mỗi lần đánh bắt phải tập trung đến chục nghìn người, khung cảnh vô cùng rộng lớn, buổi tối còn tổ chức ca múa nhạc trên mặt hồ, có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng được mời tới biểu diễn, đài CCTV cũng đến đưa tin nữa.
- Thật là hoành tráng quá đi.
Tiểu Dĩnh há hốc miệng ngạc nhiên.
- Ừm. Sở Tiên gật đầu.
– Hôm nay là ngày đầu tiên của đợt đánh bắt mùa đông, có nhiều hoạt động hay lắm, nào, anh đưa em đi câu cá, vui cực luôn.
- Câu thế nào, chúng ta phải đục băng trên mặt hồ sao?
Tiểu Dĩnh phấn khích hỏi.
- Đúng vậy, chúng ta đi qua bên kia thuê cần câu, sau đó bảo người ta đục cho chúng ta một cái hố.
Sở Tiên khẽ cười, dẫn Tiểu Dĩnh đi tới trước cái bàn của một quầy hàng cách đó không xa. Trên mặt bàn có đủ loại cần câu, mồi nhử, còn có một bác trung niên đang cầm máy đục băng.
- Ông chủ, cho chúng tôi thuê 2 cái cần câu, tiện thể đục hộ chúng tôi hai cái hố luôn.
- Được thôi anh bạn, còn nếu như muốn đục hố thì ở khu vực quy định bên kia, tôi tùy ý đục cho hai người hai cái hố có được không?
- Được. Sở Tiên gật đầu, nắm tay Tiểu Dĩnh đi theo phía sau bác trung niên đó.
Băng ở hồ Nghi Sơn không dày giống như băng ở mặt hồ vùng Đông Bắc, nếu như tùy ý đục hố sẽ khiến cho mặt băng bị sụt xuống, vì vậy có hẳn một khu được quy định riêng.