Sở Tiên nhìn đồng hồ, sau đó nằm xuống giường, sáng sớm ngày hôm sau, hắn trực tiếp gọi cho David một cú điện thoại.
- Người anh em Sở Tiên, xảy ra chuyện gì vậy? Vừa quay lại sao vội về nước như thế?
David trong điện thoại có chút oán trách nói ra.
- Trong nhà xảy ra chút chuyện, ta sẽ dẫn theo đám Hổ Nhất, Hổ Nhị cùng trở về.
Sở Tiên thanh âm có chút lạnh, nói ra.
- Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?
David đầu dây bên kia nghe được âm điệu của Sở Tiên trong lòng run lên, liền hỏi luôn:
- Không nghiêm trọng chứ? Có cần hỗ trợ gì hay không?
- Không cần, một đám người không có mắt, chính ta có thể giải quyết.
Sở Tiên nói thẳng.
- Vậy ngươi cẩn thận một chút, chuyện tàu hộ vệ ta sẽ tìm người tạm thời tiếp nhận, đúng rồi, có cần mang theo một ít vũ khí hay không?
David hỏi.
- Vũ khí? Sở Tiên do dự một chút, sau đó lắc đầu:
- Không cần đâu, Trung Quốc quản chế súng ống tương đối nghiêm ngặt, mang vũ khí ngược lại sẽ bất tiện.
- Tốt, vậy ngươi chú ý an toàn, ta sẽ đặt cho các ngươi chuyến máy bay nhanh nhất.
David nói ra.
- Được rồi. Sở Tiên nhẹ gật đầu.
Mười một giờ, Sở Tiên mang theo đám Hổ Nhất, Hổ Nhị tổng cộng hai mười lăm người cá cùng ngồi lên xe do David sắp xếp đi đến sân bay.
- Có việc gì cần chúng ta thì nhớ gọi điện thoại, mặc dù ở tận Trung Quốc nhưng ta vẫn có một ít thế lực.
Grace vỗ vỗ vai hắn.
- Ừm, cũng không phải đại sự, mọi người cứ yên tâm.
Sở Tiên hướng lấy bọn hắn cười cười.
- Được rồi, thuận buồm xuôi gió.
David cùng Grace vẫy tay tạm biệt hắn.
Sở Tiên cùng bọn hắn phất phất tay, Hổ Nhị, Hổ Tam cùng đám người cá đứng sau lưng Sở Tiên.
Khi bọn hắn đi vào kiểm tra an toàn, mấy nữ tiếp viên hàng không ở sân bay có chút run rẩy nhìn lấy đám người bọn họ, hiếu kỳ đánh giá những nam nhân trước mặt.
Sở Tiên và cả đám người cá ngồi trong khoang hạng nhất máy bay, thân hình của đám Hổ Nhất, Hổ Nhị khiến cho các tiếp viên hàng không đều rất thận trọng khi phục vụ.
Sở Tiên không để ý đến ánh mắt khác thường của các nàng, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi trên máy bay.
Sau mười mấy tiếng chờ đợi, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế thành phố Kinh Hải.
Sở Tiên trợn trong con mắt, nhìn đồng hồ đã thấy mười một giờ trưa, hắn bấm điện thoại gọi Tiểu Dĩnh:
- Tiểu Dĩnh, anh về đến Kinh Hải rồi, vợ chồng anh chị không sao chứ?
- Tiểu Tiên, không có việc gì, Kiếm Nhị và Kiếm Tam đang ở viện trông nom, anh không cần quá gấp gáp.
Tiểu Dĩnh đáp lại.
- Vậy thì tốt, đợi một chút, tầm hai giờ nữa anh sẽ về đến Hải Thanh.
Sở Tiên nhẹ gật đầu, trong mắt lóe lên một tia màu sắc trang nhã.
- Được rồi tiểu Tiên, em ở chỗ đây chờ anh.
- Lúc nhà hàng đang sửa chữa đến gây chuyện, là xã hội đen? Ha ha, chị và anh rể của ta mới đến thành phố Hải Thanh, căn bản không có đắc tội với bất kỳ kẻ nào, như vậy chỉ có khả năng là xung đột lợi ích, để ta xem xem, ai mà phách lối như vậy?
Sở Tiên nhếch miệng cười nham hiểm.
- Tránh đường, tránh đường, nhanh tránh đường cho ta.
Sở Tiên thuận theo dòng người đi ra khỏi điểm kiểm tra an ninh, liền nghe được thanh âm giống như mệnh lệnh từ phía sau truyền đến.
Sở Tiên ngẩng đầu, nhìn thấy một đám người bước nhanh về phía cửa ra, có ba, bốn nam nữ trẻ tuổi cùng bốn, năm người trung niên, phía sau bọn họ còn có mười mấy bảo tiêu đi cùng, xem ra là người trong một gia tộc, hoặc là người của tập đoàn nào đó.
- Di tản bớt người xung quanh đi, Niếp Niếp vừa mới sinh con, đừng để người nhiều người nhồi nhét vào chổ này.
Một người phụ nữ trên mặt tươi cười nói.
- Ha ha, tốt, bảo mọi người chung quanh nhường một chút.
Một người đàn ông trung niên vẫy tay hướng một đám bảo tiêu sau lưng ra lệnh.
- Làm ơn nhường đường một chút.
Một tên cường tráng đứng trước lối ra nói với những người qua đường, hắn đứng giữa cửa ngăn lại, một số người cảm thấy bất mãn tuy nhiên cũng đành dạt sang hai bên để ra ngoài, nhìn nhìn đám bảo tiêu không dám lên tiếng, có thể thuê tới mười người bảo tiêu thì không hạng người mà bọn họ có thể trêu chọc.
Ngay cả những nhân viên bảo an của sân bay cũng mắt nhắm mắt mở không để ý đến.
Sở Tiên nhìn nhìn bọn hắn, hướng thẳng phía trước đi đến.
- Vị tiên sinh này, làm ơn nhường một chút, mời đi ra từ bên này.
Một tên bảo tiêu to con trực tiếp đi đến bên cạnh hắn, chỉ sang cửa bên rồi nói.
Sở Tiên cau mày nhìn về phía hắn, không hề để ý, vẫn tiếp tục hướng phía trước đi đến.
- Hả? Tên bảo tiêu kia trực tiếp đưa tay muốn ngăn cản Sở Tiên.
- Niếp Niếp đến rồi, chúng ta mau chóng tới đón thôi.
Người nhà này nhìn thấy con gái của họ đi ra, vội vàng hướng phía trước đi đến.
Tên bảo tiêu kia nhìn thấy ông chủ bọn hắn đi tới, vội vàng trực tiếp duỗi tay ra muốn túm lấy Sở Tiên, hắn muốn đẩy Sở Tiên tránh ra.
- Cút! Đám Hổ Nhất, Hổ Nhị cùng những người cá vẫn trung thành đứng sau lưng Sở Tiên từ nãy đến giờ, vừa nhìn thấy có người muốn đụng tay với ông chủ của bọn họ, cả đám vội tản ra xung quanh, trong nháy mắt, hai mươi mấy người nhanh chóng lao đến.
Hổ Tam đi đến trước mặt tên bảo tiêu kia, trực tiếp dùng lực cầm cổ của hắn nhấc lên, trong miệng hô to “Cút!”.
Tên bảo tiêu kia chợt sững sờ, sắc mặt đỏ bừng, tức giận liền muốn mở miệng mắng chửi, nhưng sau đó liền thấy xung quanh mình đột nhiên xuất hiện hơn hai mươi người ngoại quốc mặt mũi khôi ngô, trên người đám người kia tản ra khí tức cường hãn cùng chút máu tanh, chắc chắn là tay họ đã từng dính máu.
Cả đám người Hổ Nhất Hổ Nhị đứng hết ở cửa ra vào làm chổ đấy hoàn toàn tắc nghẽn, mọi người hiếu kỳ đứng xem chung quanh trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Sở Tiên không để ý đến bọn họ, hắn không thay đổi hướng đi tiếp tục tiến lên.
- Phang! Hổ Tam không nói nhiều, trực tiếp ném tên bảo tiêu trong tay ra xa ba mét, tên bảo tiêu bay đi rồi trên mặt đất phát ra âm thanh khá lớn, Hồ Tam ném xong nhanh chóng tiếp bước sau lưng Sở Tiên.
Lúc này đám người nhà kia nhìn thấy Sở Tiên thì sắc mặt liền sững sờ, sau đó nhìn theo hơn hai mươi bảo tiêu sau lưng hắn ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn liền biết người trải qua huấn luyện bài bản, cả nhà sắc mặt liền biến đổi.
Sở Tiên không thèm nhìn đến bọn người kia, trực tiếp đi ra bên ngoài. Mà đám người cá đi theo Sở Tiên cũng không nói gì, theo sau hắn.
Nhìn đám người Sở Tiên đi tới trước mặt, người cả nhà kia chủ động tránh ra một con đường, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn lấy nhóm người này.
- Mẹ nó, đây mới gọi bá đạo, đây mới là khiêm tốn.
- Thật lợi hại, không ngờ người thanh niên kia còn trẻ như vậy mà chung quanh lại mang nhiều bảo tiêu, tất cả còn là người nước ngoài nữa chứ.
Một số người kinh ngạc nhìn đám Sở Tiên rời đi, sau đó lại nhìn sang đám người một nhà phách lối kia thì khẽ lắc đầu.
Đám người kia sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng phải nói là với tình huống vừa rồi bọn họ cũng không dám làm gì, không nói đến lai lịch của người thanh niên kia, chỉ cần nhìn một đám bảo tiêu đi theo phía sau hắn, hơn nữa toàn là bảo tiêu người nước ngoài, bọn hắn làm sao dám loạn động.
……
Hai giờ sau đó, Sở Tiên mang theo đám Hổ Nhất, Hổ Nhị về đến thành phố Hải Thanh, tới nơi Sở Tiên liền đón xe đi thẳng tới bệnh viện Số Một thành phố Hải Thanh.
- Tiểu Tiên.
Tiểu Dĩnh đứng chờ ở cổng bệnh viện, nàng vừa nhìn thấy Sở Tiên liền lập tức tiến lên đón hắn.
- Ừm, chị và anh rể hiện nằm ở phòng nào?
Sở Tiên vòng tay ôm lấy eo của tiểu Dĩnh, cười cười hỏi.
- Để em dẫn anh đến phòng bệnh.
Tiểu Dĩnh cầm lấy tay hắn, đi vào khu phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện.
- Két két.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, Sở Tiên cùng tiểu Dĩnh đi vào.
- Anh, chị hai người sao rồi?
Sở Tiên nhìn thấy anh rể đang nằm trên giường bệnh, chị gái ngồi ở một bên lập tức đi tới.
- Tiểu Tiên, em đến rồi à.
Sở Li hướng về phía hắn cười cười.
Sở Tiên nhìn chị mình, tay được băng một lớp gạc mỏng, trên mặt dán mấy miếng bông màu trắng, Sau nhìn sang khuôn mặt có ít máu tụ của anh rể, cái chân hoàn toàn được bọc thạch cao và được một tấm sắt cố định xương, nhẹ gật đầu.
- Hai người bị nặng lắm không?
- Chị thì không sao, chỉ bị đụng một chút, anh rể em thì hơi nặng, bị gãy mất một chân.
Sở Li vừa nói con mắt có chút ửng đỏ.
- Chị, chuyện này giao cho em, em sẽ trút giận cho hai người.
Sở Tiên nặng nề gật đầu nói.
- Chúng ta đến nơi này cũng không có đắc tội với ai, lúc chúng ta đang ở nhà hàng để sửa sang lại thì có một đám người đi tới, nói chúng ta không được mở quán ăn ở đây, có thể bán thứ khác. Anh và chị cậu cũng không để ý, ngày thứ hai có người tìm đến đòi thu phí quản lý, chỉ là mấy thằng thanh niên vừa nhìn đã biết không phải người của nhà nước, chúng ta liền báo cảnh sát, nhưng đến buổi tối lại có một đám nữa đến quán, cảnh cáo chúng ta không được mở quán ăn ở chổ ấy, nếu không sẽ cho chúng ta biết tay.
- Anh không nhịn nổi cục tức này, liền cùng bọn hắn cãi vã ầm ĩ mấy câu, nhưng bọn hắn vừa nghe thì liền bắt đầu đập phá quán của chúng ta, sau đó anh tiến lên ngăn cản, kết quả bị bọn hắn đánh, chị cậu muốn tới ngăn cản, kết quả bị bọn hắn đẩy ra, ngã xuống đất.
Anh rể Lưu Vân nằm trên giường kể lại sự việc cho Sở Tiên nghe.
- Tiểu Tiên, bọn hắn không phải người tốt, chúng ta không nên trêu chọc bon chúng, việc này chị không nói với cha mẹ, sợ bọn họ lo lắng.
Chị gái Sở Li ở một bên nói ra.
- Chị, không có việc gì cả, chị cứ yên tâm.
Sở Tiên lắc đầu cười mang theo âm trầm:
- Em không biết là ai làm, nhưng bọn hắn chắc chắn không biết chị là chị em, nếu không cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám làm, chuyện này cứ giao cho em, em sẽ khiến bọn hắn không còn chổ dung thân ở thành phố Hải Thanh này.
Sở Li há to miệng, nhưng nghĩ tới những người đến chúc tết hôm năm mới, liền ngậm miệng lại, nàng biết em mình nói lời vừa rồi cũng không phải khoác lác.
Sở Tiên cùng anh chị hàn huyên thêm một lúc, sau đó bảo Kiếm Tam, Kiếm Tứ mua thật nhiều hoa quả đưa vào trong phòng bệnh, sau đó liền đi thẳng đến cục cảnh sát.
- Lý thúc thúc.
Sở Tiên đi thẳng tới văn phòng cha của Lý Hoa Trung, cười đi vào.
- Tiểu Tiên, đến ngồi à, có chuyện gì vậy?
Lý cục trưởng nhiệt tình đứng lên, rời khỏi bàn làm việc, đến ngồi vào ghế sô pha.
- Lý thúc thúc, hôm nay tôi đến muốn nhờ ngài giúp một chuyện, tôi muốn xem camera giám sát trên trục đường Cổ Ốc.
Sở Tiên ngồi xuống ghế, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
- Camera giám sát? Không có vấn đề, để ta phân phó cấp dưới, cậu trực tiếp đi xem là được.
Lý cục trưởng lập tức gật đầu, nhưng trên mặt mang theo chút nghi hoặc.
Sở Tiên nhìn hắn, cũng không giấu diếm:
- Chị gái và anh rể tôi đến Hải Thanh, tôi cho bọn một ít tiền vốn để họ mở một quán ăn, kết quả bị người ta đánh, tôi chuẩn bị trả đũa đám người kia.
- Bị người ta đánh?
Lý cục trưởng trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó tức giận nói:
- Tiểu Tiên, việc này cứ giao cho ta, ta sẽ khiến đám người kia hối hận cả đời.
- Không cần đâu Lý thúc, chuyện cỏn con này tôi muốn tự mình giải quyết.
Sở Tiên lắc đầu.
Lý cục trưởng nhìn thấy sắc mặt Sở Tiên băng lãnh, trong lòng run lên:
- Có cần ta phối hợp một chút không?
- Không cần, chỉ cần tìm được người, sau đó tôi sẽ giải quyết, chuyện này làm phiền Lý thúc rồi.
- Không phiền chút nào, đợi lát nữa ta cho người lái xe đưa cậu đi.
Lý cục trưởng lắc đầu.
Sở Tiên gật đầu, nói đơn giản vài câu sau đó lên một xe cảnh sát rời đi.