Căn phòng này rộng khoảng 100 mét vuông, bên trong nó không xa hoa như mọi người tưởng tượng, ngược lại nó được bày trí vô cùng đơn giản, xung quanh phòng được bày nhiều cái bàn nhưng không có ghế, trên bàn có rất nhiều gậy sắt.
Vừa vao đã biết đây là căn phòng để chiêu đãi những khách hàng đặc thù.
Lý Vạn Long đẩy cửa phòng ra, Sở Tiên dẫn đầu đoàn người đi vào trong phòng.
Ở bên trong, hơn hai mươi nam nữ trẻ tuổi đứng ở gần tường bên trái căn phòng, có mấy thanh niên lười biếng thì liền dựa lưng vào tường.
Sáu nhân viên bảo an cầm côn điện trong tay, ánh mắt lạnh lùng đứng ở một bên quan sát đám thanh niên kia.
Đoàn người Sở Tiên tiến vào lập tức gây chú ý cho tất cả thanh niên nam nữ bên trong gian phòng, cả đám đầy kinh ngạc nhìn về hướng cửa. Trong số đó có mấy người trừng lớn đôi mắt, trên mặt lộ ra cảm xúc quá bất ngờ nhìn chằm chằm vào Sở Tiên. Mấy người này chính nhóm người buổi trưa đi ăn cùng với Sở Tiên, chính là Tiếu Hiểu và bạn bè của nàng.
Sở Tiên tất nhiên cũng nhìn thấy mấy người Tiếu Hiểu, hắn hơi sững sờ rồi hướng phía nàng gật đầu.
- Là ai chơi gian lận trên du thuyền sòng bạc của chúng ta.
Sở Tiên không nói gì, Lý Vạn Long đứng sau đi lên trước hai bước, hỏi thanh niên bên cạnh.
- Sao lại gọi là gian lận, chúng ta cũng chỉ là do hiếu kỳ nên đến chơi đùa thôi.
Lý Vạn Long vừa mở miệng, tất cả thanh niên đem ánh mắt nhìn về phía hắn, thấy Lý Vạn Long mặc bộ tây trang chỉnh tề, khí chất bất phàm, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng hắn chính là người phụ trách nơi này.
Câu nói vừa rồi chính là của một thanh niên hai tay đang đút túi quần, cả người dựa vào tường, vừa nói hắn vừa nhìn Lý Vạn Long.
- Đây là lần đầu tiên mấy vị đến sòng bạc phải không?
Lý Vạn Long nhìn thấy thân phận mấy thanh niên kia không tầm thường, cau mày hỏi.
- Chúng ta biết quy củ của sòng bạc, ta nói rồi ta trả lại hết những số tiền thắng được trong sòng bạc cho các ngươi, như vậy có thể rời đi rồi chứ, chẳng lẽ các ngươi còn muốn mạng của ta?
- Đúng vậy a, các ngươi dẫn chúng ta đến phòng này rồi nhốt chúng ta lại là có ý làm gì, đừng tưởng những gậy sắt đặt chung quanh căn phòng có thể làm bọn ta sợ.
Mấy thanh niên nhìn về hướng Lý Vạn Long, cất giọng đầy vẻ lười biếng.
- Ha ha. Lý Vạn Long nhìn bọn họ trên mặt nở nụ cười lạnh:
- Nếu như tất cả những người gian lận như các người, chỉ cần trả lại tiền đều xong chuyện mà không cần trả giá gì, vậy sòng bạc của chúng ta còn mở cửa làm gì.
- Ai chơi gian lận, dựa theo quy củ của sòng bạc, trực tiếp phế đi cánh tay của hắn.
Lý Vạn Long lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn hắn, sau đó nói với một bảo an đứng bên cạnh.
- Vâng, Lý tổng.
Sáu nhân viên bảo an đứng một bên lập tức gật đầu, sau đó tiến đến chổ một tên thanh niên.
Sở Tiên nhìn lấy cách xử lý tình huống của Lý Vạn Long yên lặng gật đầu, sòng bạc nhất định phải có quy củ của sòng bạc, những quy củ này nếu ngươi không có năng lực che trời thì đừng hòng coi nhẹ nó, tất nhiên đám thanh niên con nhà giàu phách lối này không có điều gì khiến sòng bạc phải kiêng kị.
- Các ngươi dám!
Một đám thanh niên nhìn thấy Lý Vạn Long ra mệnh lệnh thuộc hạ, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận, trong đó có một thanh niên trong nháy mắt sắc mặt chợt đỏ bừng, lên mặt nói:
- Thách các ngươi đấy, cha ta là chủ tịch một tỉnh, các ngươi thử động đến ta xem nào.
- Cái vị tiên sinh, trước khi động thủ các người nên suy nghĩ kỹ xem các người có động thủ được không, không nên bởi vì một việc nhỏ nhặt làm ảnh hưởng đến toàn bộ sòng bạc của các ngươi.
- Nhà của ta và cao tầng hải quân có quan hệ không tệ, chư vị không nên quá đáng.
Ba bốn thanh niên đứng ra phía trước, mặt mũi tràn đầy mỉa mai nhìn chằm chằm Lý Vạn Long, có mấy người trực tiếp nói ra thế lực nhà mình, mang theo ý uy hiếp sòng bạc.
- Ha ha. Lý Vạn Long nghe xong lời uy hiếp của bọn hắn, sắc mặt băng lãnh:
- Xem ra các vị đều là thiếu gia nhà giàu nha.
- Có phải như vậy hay không ngươi không cần quan tâm, nhưng nếu như ngươi dám động vào bạn trai của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Một nữ sinh đi lên phía trước kéo tay gã thanh niên, tức giận trừng mắt nhìn Lý Vạn Long.
- Cái vị tiên sinh, chúng ta cũng không muốn làm lớn chuyện, chúng ta trả tiền thắng cược lại cho các ngươi, hơn nữa còn có thể bồi thường thêm một ít.
Một thanh niên hơn ba mươi tuổi mỉm cười đề nghị.
- Được thôi, đưa đây hai ngàn vạn, đổi lấy hai cánh tay của ngươi.
Lúc này, Sở Tiên nhìn lấy bọn hắn, trực tiếp mở miệng nói ra yêu cầu.
Tất cả mọi người sững sờ, ánh mắt tập trung về Sở Tiên.
- Vãi! Người anh em ngươi không nói đùa đấy chứ?
Tên thanh niên đưa ra đề nghị kia nhìn về phía Sở Tiên, không nhịn được bật cười.
- Cho các ngươi thời gian năm phút, nếu tiền không chuyển vào tài khoản, vậy thì việc gian lận cứ xử lý theo quy củ của sòng bạc.
Sở Tiên không nhiều lời, ánh mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ treo giữa phòng.
- Hai ngàn vạn, có phải ngươi thèm tiền đến phát điên rồi không?
- Ha ha, năm phút? Lão tử liền đứng ở chỗ đây chờ năm phút, để xem sau năm phút các ngươi có dám phế đi đôi tay của lão tử không, nếu dám lão tử sẽ đứng đây cho các ngươi phế!
- Tên gia hỏa phách lối, há miệng liền đòi tận hai ngàn vạn bồi thường!
Một đám thanh niên nghe được hắn nói, lớn tiếng phản bác.
- Học trưởng.
Tiếu Hiểu có chút lo lắng nhìn về phía Sở Tiên, nàng biết gia thế của đám người chung quanh chung quanh mình, quả thật không chút khoa trương, bọn họ có quyền thế có thể che trời, nàng nghĩ học trưởng trêu chọc bọn hắn là việc làm không lý trí.
Không nhịn được, Tiếu Hiểu trực tiếp đi tới trước mặt Sở Tiên:
- Học trưởng, chuyện này hay là bỏ qua thì tốt hơn.
- Học trưởng?
Một đám thanh niên nghe thấy xưng hô của Tiếu Hiểu, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó lạnh lùng nhìn Sở Tiên.
Trên mặt Lư Sơn Nguyệt lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác, muốn đối địch với bọn hắn vậy chỉ có thể là muốn chết.
- Tiếu Hiểu, chuyện này em không cần quan tâm.
Sở Tiên hướng phía nàng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tường.
- Còn lại ba phút.
Sở Tiên vừa nói ánh mắt quét qua mấy thanh niên vừa khoe gia cảnh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người thanh niên giở trò gian lận, trên mặt lộ ra phong thái trang nhã:
- Ngươi không cần phải nói cho ta biết gia cảnh nhà ngươi, ta dùng giọng phách lối của ngươi nói với ngươi một câu, lão tử dám mở sòng bạc trên du thuyền, thì lão tử đéo ngán bố con thằng nào cả, cha làm chủ tịch tỉnh? Có quen biết hải quân? Còn có cái gì nữa thì nói hết ra, nếu như chỉ có như vậy thì hôm nay hai cánh tay của ngươi chắc chắn phải để lại đây rồi.
- Ngươi...
Đứng trong căn phòng, thanh niên nghe xong lời Sở Tiên nói, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, ánh mắt chằm chằm nhìn Sở Tiên.
Hiển nhiên, chỉ với một câu nói Sở Tiên đã chấn nhiếp được bọn hắn, gã thanh niên trước mắt này là ông chủ của du thuyền này, hơn nữa hắn có thể mở sòng bạc trên vùng biển quốc tế, vậy bối cảnh của hắn tuyệt đối không hề đơn giản, mà những thế lực bọn họ nói ra không khiến hắn có dáng vẻ sợ hãi, cho nên thanh niên kia không hề để ý đến mấy thế lực của bọn họ. Nói như vậy người thanh niên này còn có bối cảnh mạnh hơn cả bọn họ, thậm chí với năng lực của hắn thì không hề e ngại bọn họ.
Cả đám thanh niên sắc mặt không ngừng biến đổi, Sở Tiên cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn đồng hồ đang chuyển động.
Áp lực vô hình từ người Sở Tiên truyền đến gã thanh niên gian lận, khiến sắc mặt hắn hơi trắng bệch, bạn gái của hắn một bên cũng cắn chặt môi.
- Này người anh em, hai ngàn vạn quả thật quá nhiều, ta biết anh em của ta làm sai, nhưng có thể cho hắn một cơ hội hay không? Kết giao thêm một người bạn, sau này tiếng nói của người anh em ở tỉnh Thanh Sơn sẽ rất có trọng lượng.
Một tên thanh niên phá vỡ bầu không khí đang ngưng trọng, trên mặt hơi cười nói ra.
Sở Tiên không nhìn hắn, trực tiếp nhìn về phía tên thanh niên gian lận:
- Ngươi có thể gọi điện thoại cho người nhà của ngươi, hoặc là hai ngàn vạn tiền mặt, hoặc là cánh tay, quy củ của sòng bạc tuyệt đối không thể phá bỏ.
- Ngươi... Tên thanh niên nghe xong lời nói của Sở Tiên, sắc mặt hoảng sợ, vừa rồi hắn ỷ vào thân phận của chính mình nên không chút cố kỵ, nhưng trong mắt đối phương lại không coi hắn ra gì.
Cánh tay thanh niên run nhè nhẹ, quay lại nhìn nhìn mấy người bạn của mình, nhìn thấy thần sắc đắng chát của bọn họ, mặt hắn âm trầm lấy điện thoại ra. Thanh niên đem việc hắn gặp phải kể lại một lần, cũng không biết đối phương trong điện thoại nói cái gì khiến thần sắc thanh niên rất khó xử.
- Cho ta tài khoản của các người, trong nửa giờ chúng ta sẽ chuyển tiền sang cho các ngươi.
Thanh niên cúp điện thoại, trầm mặt nói với Sở Tiên.
Sở Tiên hướng phía Lý Vạn Long gật đầu, Lý Vạn Long trực tiếp đưa tài khoản công ty cho gã thanh niên.
- Lúc nào tiền chuyển đến, lúc đó thả bọn họ đi.
Sở Tiên hướng đám thanh niên nói một câu này, sau đó xoay người rời đi.
Lý Vạn Long hướng phía mấy tên bảo an gật đầu, mấy tên bảo an cũng gật đầu lại, sau đó đi theo ra ngoài, đứng canh ở cửa ra vào.
- Con mẹ nó!
Vừa thấy bọn người Sở Tiên rời đi, thanh niên kia liền tức giận trực tiếp ném điện thoại trong tay xuống đất, vẻ mặt âm trầm hét lớn.
- Ngụy Vân, cha ngươi nói thế nào?
Một thanh niên sắc mặt không tốt nhìn hắn rồi hỏi.
- Cha ta nói, mấy sòng bạc trên du thuyền ở vùng biển quốc tế là người của Ma Cao, cha ta căn bản không quản được, cũng không tìm được người giúp đỡ, chúng ta đã phá hỏng quy củ, cho dù đối phương dựa theo quy củ làm việc, cha ta cũng không có cách nào.
Thanh niên mặt mũi tràn đầy âm trầm nói.
- Con mẹ nó, thảo nào phách lối như vậy, thì ra là người của Ma Cao, cho nên hắn không hề sợ hãi.
Cả đám thanh niên sắc mặt âm trầm.
Địa vị của Ma Cao rất đặc thù, là một khu tự trị đặc biệt, người Ma Cao thường không quan tâm đến thế lực của mấy người Trung Quốc nội địa, huống hồ tình huống này là đối phương hoàn toàn có lý.
- Lần này đúng là đen như mực!
Một thanh niên không cam lòng.
- Đúng rồi. Ngụy Vân đột nhiên nhìn về phía Tiếu Hiểu, âm trầm đi qua bên nàng:
- Vừa rồi cô gọi thanh niên kia là học trưởng, rốt cuộc người thanh niên kia là ai?
Tiếu Hiểu sững sờ, nhìn lấy giọng điệu chất vấn của Ngụy Vân, trên mặt có vẻ khó chịu:
- Hắn là học trưởng vừa tốt nghiệp hơn một năm của ta, sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng gặp lại, ta và hắn cũng không phải quá quen thuộc.
- Học cùng trường với cô? Trường học gì?
Ngụy Vân nhìn chằm chằm vào nàng.
Tiếu Hiểu hơi do dự:
- Đại học sư phạm Hải Thanh, nhưng từ khi học trưởng tốt nghiệp thì chúng ta chưa từng gặp lại, hôm nay tình cờ gặp lại ở sòng bạc thôi.
- Hắn làm nghề gì?
Một thanh niên cũng đi tới một bên rồi hỏi.
- Ta cũng không biết.
Tiếu Hiểu trực tiếp lắc đầu, không có trả lời.
- Ta biết.
Đột nhiên đúng lúc này, Lư Sơn Nguyệt đứng cách đó không xa vỗ vỗ đầu mình:
- Vân ca, ta hình như biết hắn là ai!
- Hả? Ngươi biết?
Ngụy Vân ánh mắt chăm chú nhìn Lư Sơn Nguyệt, cả đám cũng nhìn chằm chằm hắn.
- Ta biết!
Lư Sơn Nguyệt nặng nề gật đầu, trong lòng cười lớn, hắn và Tiếu Hiểu đều đến từ thành phố Hải Thanh, vừa rồi trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến một người, nghĩ lại những việc phát sinh gần đây ở thành phố Hải Thanh, trong lòng xác định.
- Hắn gọi Sở Tiên, ở thành phố Hải Thanh có thế lực vô cùng lớn, có mấy chục người thủ hạ, còn những việc khác ta cũng không biết rõ lắm, nhưng ta biết hắn có một công ty gọi là bể thủy sinh Tiên Cảnh.
- Bể thủy sinh Tiên Cảnh, cái cửa hàng nổi tiếng cả nước đó à, cửa hàng bể thủy sinh Tiên Cảnh quảng cáo trên phim đấy á?
- Không sai, chính là cửa hàng đấy.
Lư Sơn Nguyệt nói khẳng định lấy.
Tiếu Hiểu một bên nghe Lư Sơn Nguyệt nói như vậy, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, nhưng lại không nói gì.
- Thì ra hắn không phải người Ma Cao, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, hai ngàn vạn của ta không phải dễ lấy như vậy đâu.
Thần thái của Ngụy Vân vô cùng âm lãnh, mấy thanh niên ở chung quanh cũng lạnh lùng cười.