- Là tới để giết cô đó. Sở Tiên cảm nhận một chút tình hình xung quanh, sau khi chắc chắn không còn nguy hiểm gì nữa liền nói với cô gái đang bị dọa đến ngây người ở bên cạnh.
- Chuyện gì thế? Người trung niên vẫn luôn đi bên cạnh cô gái vội vàng chạy đến phía trước cô Tâm Duyệt, không sao chứ, không sao chứ!
- Chú, con không sao, không sao hết! Cô gái tên Tâm Duyệt lúc này thần sắc dường như đã trở về, có chút sợ hãi nhìn mấy cái xác trên con tàu cách đó không xa.
Một người trung niên khác cũng nhanh chóng đi tới, có điều người trung niên này là người Myanmar, Sở Tiên không biết ông ta đang nói cái gì.
Tiếng súng khiến cho xung quanh trở nên hỗn loạn, thế nhưng rất nhanh sau đó mấy chục quân lính người Myanmar mặc quân phục, tay cầm vũ khí xông tới, phong tỏa hết xung quanh, người trung niên Myanmar kia liền nói gì đó với đám quân lính mới tới.
- Boss đại nhân, người này là một sĩ quan quân đội, cô gái với người trung niên kia là đối tác của bọn họ. Alvin ở bên cạnh nghiêng người nghe ngóng rồi nói với Sở Tiên.
- Cảm ơn, cảm ơn người anh em đã cứu mạng. Lúc này, cô gái cùng người trung niên trước mặt đi tới bên Sở Tiên, đầy cảm kích nói.
- Không có gì, chúng ra đều là người Trung Quốc, chỉ có điều chúng tôi đã ra tay giết một số người, không biết sẽ dẫn tới những phiền phức gì đây. Sở Tiên lắc lắc đầu, nâng khẩu súng trong tay ra hiệu với người kia.
- Yên tâm đi, mọi người là vì cứu chúng tôi. Vụ việc liên quan đến súng ống này chúng tôi sẽ giúp cậu giải quyết, thật sự rất cảm ơn. Đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu có cần giúp đỡ gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi. Người trung niên vô cùng cảm kích, đưa ra một tấm danh thiếp.
- Vậy thì tốt rồi. Sở Tiên không chú tâm, gật gật đầu, khẽ liếc mắt một cái, bên trên có viết chức vị tổng giám đốc của một công ty đá quý. Hơn nữa công ty đá quý này ở Trung Quốc cũng rất nổi tiếng.
- Cảm ơn, cảm ơn, người anh em có thể để lại số điện thoại được không, đợi chúng tôi quay về trong nước nhất định sẽ cảm ơn đàng hoàng. Người trung niên hình như đang rất gấp, có được số điện thoại của Sở Tiên rồi liền dẫn mấy cô gái với đám quân nhân Myanmar rời đi.
Đối với việc bọn người Sở Tiên nổ súng giết người, quân đội Myanmar coi như chưa từng xảy ra. Sau khi xử lý hiện trường một chút, để vài quân lính ở lại bảo vệ bọn họ thì trực tiếp rời đi.
Sở Tiên có chút không hiểu được, lắc lắc đầu, quan sát bốn xung quanh, sự việc nổ súng mặc dù hết sức kinh hãi nhưng những người xung quanh cũng dần dần khôi phục trở lại.
Myanmar là một quốc gia vô cùng lạc hậu, đồng thời trị an của một số nơi ở Myanmar cũng tương đối kém, thường xảy ra bạo loạn. Phe chống đối thường xuyên gây chiến với chính phủ.
Sở Tiên có thể cảm nhận được những người ở đây đột nhiên trở nên rất vội vàng, đối với sự việc vừa mới phát sinh cũng chẳng nói lời nào mà chỉ lắc đầu, chẳng để tâm đến đám quân lính giám sát bất ngờ xuất hiện kia.
Sau khi phát sinh sự cố buộc phải nổ súng kia, mọi người xung quanh nhìn vẻ mặt bọn họ với đủ loại màu sắc và sự cảnh giác. Sở Tiên cảm thấy có chút bất lực, sau khi món đồ trang sức cho cái đuôi nhỏ được khắc xong, mấy người bọn họ liền ra khỏi khu chợ, đi tới tàu của bọn họ.
Có lẽ khoảng thời gian này trải qua rất nhiều trận đấu súng thế nên Sở Tiên cũng chẳng để tâm đến chuyện vừa mới xảy ra cho lắm, nằm trên tàu nghỉ ngơi một lát.
- Alvin, cậu ở lại đây đi, tôi đưa mấy người bọn họ qua kia một chút. Buổi tối, Sở Tiên nói với Alvin một câu rồi dẫn theo năm người cá lái du thuyền vào trong khe núi.
- Kho báu ơi, kho báu à, nếu như có thể tìm được ngươi thì tốt rồi. Trên mặt Sở Tiên ngập tràn vẻ mong chờ. Sau khi đi vào khe núi, phát hiện ra không có một ai liền dẫn đám người cá lặn xuống đáy biển.
- Trên bản đồ kho báu có nói kho báu nằm ở đáy biển, thế nhưng đáy biển sâu những hơn 2000 mét, Cát Lý cho dù là vua hải tặc cũng không thể nào giấu kho báu ở đấy được.
Nửa tiếng sau Sở Tiên sử dụng sóng âm do thám, lặn xuống đáy biển quan sát tình hình xung quanh, chẳng thu hoạch được gì cả, hắn nghĩ thầm trong lòng.
Kho báu ở dưới đáy biển sâu hơn 2000 mét rõ ràng là chuyện không thể nào, trừ khi bọn họ trực tiếp ném khó báu xuống dưới đáy biển.
Rõ ràng chuyện này là không thể nào mà.
- Alvin nói chắc chắn là bảo vật giấu ở dưới đáy biển, nhưng mà có thể giấu được ở chỗ nào chứ? Sở Tiên nhíu mày, dựa vào vách núi trong khe mà bơi về phía trước, nếu như có thể giấu được kho báu thì chỉ có ở hai bên này thôi.
- Đáy biển hoàn toàn bình thường, không hề có hiện tượng gì kì lạ. Sở Tiên đánh giá, không có loài “cá lam từ”, không có các loài cá thần kì, cũng không có bất kì cạm bẫy nào.
Bơi thẳng một mạch vào bên trong, Sở Tiên vẫn chưa tìm thấy chút manh mối nào liên quan đến kho báu.
- Mười mấy năm trước ở đây có lưu truyền câu chuyện liên quan đến kho báu. Trong khoảng thời gian này nhất định sẽ có rất nhiều người không cam tâm mà lặn xuống đáy biển, chỉ là không biết bọn họ đã tìm thấy rồi hay là cũng giống như mình, chẳng có chút đầu mối nào. Sở Tiên tìm kiếm bốn phía xung quanh, không cảm nhận được có gì khác thường.
“Xem ra tấm bản đồ kho báu đó có lẽ là giả rồi, giấu ở dưới đáy đại dương tuyệt đối là chuyện không thể nào. Sở Tiên nhìn xung quanh tối đen như mực, trong lòng liền xác nhận như vậy.
- Xem ra, muốn tìm được kho báu thì không thể đơn giản như thế được. Sở Tiên lắc lắc đầu, bơi lên trên.
“Thôi bỏ đi, vẫn là để đám người cá từ từ tìm kiếm đi. Sở Tiên nghĩ thầm trong lòng, đối với kho báu của vua hải tặc Cát Lý hắn không ôm quá nhiều hy vọng.
- Vùuu! Lúc Sở Tiên đang bơi ở trên mặt nước thì đột nhiên hắn cảm giác có một tiếng rung động rất khẽ truyền tới.
- Chuyện gì thế, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mình lại cảm giác được sự rung động rất nhẹ nhỉ? Vẻ mặt Sở Tiên có chút kinh ngạc.
Giữa biển mà lại cảm nhận được tiếng rung động gì đó rất khẽ, mà âm thanh này rõ ràng không phải là động đất, nhưng mà bây giờ lại có thể khiến hắn nghe thấy được, nhất định là có chuyện gì xảy ra ở gần đây rồi.
- Kì lạ thật đấy? Sở Tiên nhíu mày, tập trung tinh thần cảm nhận tất cả mọi thứ xung quanh.
- Vùuu. Tiếng rung động khe khẽ lại lần nữa truyền tới, sắc mặt Sở Tiên khẽ thay đổi, vội quay người bơi về phía vách đá đối diện mình.
- Là từ đây truyền ra, âm thanh giống như tiếng đạn nổ, vậy thì ở trong này nhất định có một con đường bí mật, có thể thật sự là kho báu của vua hải tặc Cát Lý. Sở Tiên dán chặt tai lên vách đá, nét mặt trở nên cực kì phấn khích.
- Vùuuu. Tiếng rung nhè nhẹ lại lần nữa truyền tới, lúc này Sở Tiên đã có thể chắc chắn, bên trong vách đá này có một con đường bí mật, hơn nữa hiện giờ ở trong con đường đang có người.
- Đáy biển, đáy biển, tất cả mọi người đều tưởng rằng ở dưới đáy biển, thế nhưng bây giờ xem ra kho báu không hề có ở đáy biển mà là một nơi khác, đi thử coi sao. Gương mặt Sở Tiên tràn ngập hưng phấn. Hắn muốn xem bên trong vách đá kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kho báu mà vua hải tặc Cát Lý có phải thật sự ở trong đó hay không.
Ánh mắt Sở Tiên sáng lấp lánh, nhanh chóng lặn xuống dưới bơi theo hướng âm thanh phát ra.
- Những nơi khác đều có bậc thang nhân tạo, thế nhưng ở chỗ này lại không có, xem ra thật sự có gì đó bất thường rồi.
Sở Tiên nhìn vách đá trước mặt, cử động cánh tay một chút rồi nhanh chóng đi vào bên trong.
Thế nhưng, lúc Sở Tiên bò lên được đến đỉnh thì lại bị kinh ngạc bởi một vị trí khác. Ở đây thế mà lại có một cái hố sâu.
Có lẽ không nên gọi là hố sâu, bởi vì ở đây đã từng là một mỏ đá quý.