Ngư trường Tần gia bị người ta đánh cắp rất nhanh liền truyền đi khắp khu vực nuôi cá FT, khiến cho tất cả ngư dân trong vùng nơm nớp lo sợ, đồng thời, trong lòng cũng là âm thầm vỗ tay khen hay.
Khi cảnh sát đến điều tra, tìm kiếm xung quanh một hồi cũng không có phát hiện bất kỳ dấu vết gì, lập tức xem lại camera an ninh trên đường cũng không có phát hiện chiếc xe nào khả nghi, chỉ đành lắc đầu ra vền ( không biết Sở Tiên đậu xe ở đâu mà không bị phát hiện).
Khi Tần Đại Hải thấy được kết quả này, sắc mặt âm trầm lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa, thế nhưng chính hắn cũng không có bất kì biện pháp nào, chỉ đành im lặng, cố găng nuốt trôi cục tức này.
Về phần Tần Chí Vĩ, nội tâm hắn cứ không ngừng suy tư, sắc mặt liên tục biến ảo, trong đầu lúc này xuất hiện bóng dáng của một người thanh niên, nhưng lại liên tục lắc đầu ngoày ngoạy không dám tin.
Sở Tiên cũng không biết Tần gia đã phát hiện được chuyện tốt của hắn, đương nhiên, cho dù có biết, hắn cũng chỉ ôm bụng cười, trâu bò mà nói "Đây chính là kết cục vì đã đắc tội với gia gia."
Lúc này đã gần tám giờ, sau khi mở cửa tiệm, Sở Tiên đứng nhìn cơn mưa to bên ngoài, trong nội tâm thở dài thầm nghĩ hôm nay chắn lại phải đóng cửa sớm.
Dẹp suy nghĩ đó qua một bên, Sở Tiên trở lại chỗ ngồi, mở ra điện thoại di động, đăng nhập vào trang cá nhân của mình xem bình luận để giết thời gian.
“Mẹ nó! Hiện tại đã 2000 tệ một con, bây giờ lại vẫn còn muốn tăng giá? Lão bản nhà ngươi nghèo đến phát điên rồi!”
“Vãi cả tăng giá! Lão bản ngươi tu luyện công phu sư tử ngoạm đại thành rồi a! Thế này thì cho dù đến đời chắt của ta, cũng không có đủ thịt để cho ngươi ngoạm! Thật là hạn hán lời..!"
“Lão bản hảo thủ đoạn, tung tin đồn muốn tăng giá đơn giản chính là dụ mấy thằng não tàn sớm một chút tiến tới mua cá đi, đề nghị đổi một cái tiểu xảo mới!”
“Tăng giá hay! Tăng giá tốt! Để ta chống mắt lên xem khi nào ngươi phá sản."
Sở Tiên nhìn nhìn mấy dòng bình luận phía dưới có chút bất đắc dĩ dở khóc dở cười, nhưng cũng không có để ý nhiều, tiếp tục mở phần tin nhắn liền thấy được hai cái đơn đặt hàng, lập tức đem cá vàng gói lại, thông báo cho bưu điện đến lấy.
Mấy ngày nay, khách đặt hàng online của hắn cũng được kha khá, trung bình một ngày có thể bán được hơn mười con, bất quá hắn đang tự hỏi làm thế nào để mở rộng quy mô trên internet.
"Tiểu Nguyệt! hướng phía ngay giữa cánh cổng đi qua một chút, đúng đúng! Đem cái dù nâng lên”. Lúc này, bên ngoài truyền đến vài tiếng nói.
Là một mỹ nữ ăn mặc xườn sám cổ điển, trong tay cầm một cây dù che mưa được trang trí hết sức bắt mắt.
Phía trước mỹ nữ có ba người thanh niên, một người trong đó trên tay cầm máy ảnh không ngừng bấm nút, trong miệng liên tục yêu cầu nữ tử thay đổi dáng đứng.
Sở Tiên tò mò đi tới trước cửa nhìn qua, phát hiện trên cổ ba người thanh niên có đeo thẻ nhân viên của cục du lịch cùng tòa soạn báo, trong lòng thầm nghĩ:
"Chắc hẳn là đang làm công tác tuyên truyền cho phố Cổ Ốc đây mà."
“Ok! Xong rồi, hiện tại trời mưa càng lúc càng lớn, chúng ta đi qua cửa tiệm bên kia trú nhờ một lát đi.” Thanh niên cầm máy ảnh xoa xoa nước mưa trên người nói.
“Ok!” Cả nhóm gật đầu đồng ý, hướng về cửa hàng Sở Tiên đi vào.
“Lão bản, chúng ta đi vào trú mưa một lát, sẽ không có vấn đề gì chứ?” Một người thanh niên nhìn hắn hỏi.
“Không thành vấn đề, mời vào!” Sở Tiên gật gật đầu, hướng phía bọn họ mỉm, gật đầu chào.
“Phong ca, ngươi xem y phục của ta đều ướt hết rồi, thật là khó chịu quá, trời mưa lớn như vậy còn lôi kéo ta ra ngoài chụp ảnh!” Người nữ tử ăn mặc cổ trang lắc lắc nước trên cây dù, cau mày đối với thanh niên cầm máy ảnh phàn nàn.
“Tiểu Nguyệt cố gắng thêm một chút nữa thôi, một lát nữa là xong rồi” Thanh niên cầm máy ảnh nhìn nàng cười cười:
“Lãnh đạo có lệnh, muốn đem phố Cổ Ốc trên mạng tuyên truyền thật hoành tráng một phen, nên mới yêu cầu ta chọn một mỹ nữ để chụp cùng phong cảnh nơi đây đấy, haha!"
“Hừ, ta mặc kệ ngươi, khi nào quay xong ngươi nhất định phải bồi thường cho ta!” Cổ trang nữ tử làm nũng lắc lắc cánh tay của hắn nói.
“Được rồi! Được rồi!" thanh niên cầm máy ảnh vội vàng gật gật đầu:
"Cái này là chuyện nhỏ, bảo bối, ngươi muốn cái gì ta đều mua cho ngươi.”
“Hì hì, đây chính là ngươi nói đó nha!” Cổ trang nữ tử hưng phấn nhìn nhìn hắn.
“Ta đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?” Thanh niên cầm máy ảnh cười cười vòng tay ôm lấy thân thể của nữ tử, lập tức nhìn về phía Sở Tiên: “Lão bản, ngươi còn băng ghế nào không, cho bạn gái ta mượn ngồi một chút!”
“Còn chứ, đây là băng ghế của ta, ngươi cầm lấy cho bạn gái của ngươi đi!” Sở Tiên đứng lên, đem băng ghế của mình đang ngồi nhường lại cho bọn họ.
“Cám ơn lão bản!” Thanh niên cầm máy ảnh hướng phía hắn gật gật đầu, lập tức đem băng ghế đưa cho cổ trang nữ tử.
“Ta không ngồi đâu, cửa hàng này dường như là bán cá vàng, ta đi ngắm cá vàng.” Cổ trang nữ tử lắc đầu, lập tức hướng phía bên trong đi đến.
“Oa, những con cá vàng thật là xinh đẹp!” Rất nhanh, tiếng thán phục của nữ tử cổ trang truyền đến.
“Phong ca Phong ca, mau tới đây, mau tới đây, những con cá vàng này khả ái quá." Cổ trang nữ tử hưng phấn nhìn về phía hắn ngoắc tay.
Thanh niên cầm máy ảnh quay đầu về phía hai người đồng nghiệp cười cười, lập tức đi tới.
“Để ta xem mấy con cá này có gì lợi hại, mà có thể khiến cho ngươi hưng phấn đến như vậy nha!” Thanh niên cầm máy ảnh đi qua tò mò hỏi.
“Ngươi xem, ngươi xem một chút, có phải vô cùng dễ thương hay không, oa, nhất là con này, cái đuôi đằng sau thật là xinh đẹp!”
“Chậc chậc, đúng là đẹp thật.” Thanh niên cầm máy ảnh trợn to mắt nhìn, cũng là nhịn không được khen lấy một câu.
“Phong ca, ta muốn mấy con cá vàng này, ngươi mua cho ta đi!” Cổ trang mỹ nữ lần nữa cầm lấy cánh tay của hắn, làm nũng nói.
“Được được, ta mua, miễn ngươi thích thì ta liền mua!” Thanh niên cầm máy ảnh không chút do dự gật đầu, lập tức nhìn về Sở Tiên hỏi:
"Lão bản, cá vàng ở đây của ngươi bán làm sao? Cho chúng ta vài con.”
“2000 tệ một con, mua năm con tặng một cái bể thuỷ tinh!” Sở Tiên cười ha hả nói.
“Cái gì?" Thanh niên cầm máy ảnh đột nhiên ngẩn người, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn nhìn hắn.
“Hai ngàn tệ một con!” Sở Tiên đối với hắn lần nữa nói, lập tức về phía bảng giá: “bên đó có ghi rõ giá cả a!"
Cổ trang nữ tử nghe vậy cũng hơi sững sờ, hướng ánh mắt nhìn lên tờ giấy phía trên, trong lòng cũng hơi hơi ngạc nhiên.
“2000 tệ một con, ngươi tại sao không đi ăn cướp đi lão bản!”
Thanh niên cầm máy ảnh sắc mặt đỏ rần, toàn bộ tiền lương của hắn một tháng cũng chỉ được có sáu bảy ngàn tệ, mua một cái hồ cá liền muốn vượt quá hai tháng lương của hắn.
“Ha ha! Từ lúc ta mở tiệm thì vẫn luôn là cái giá này!” Sở Tiên cười cười, ngồi xuống băng ghế khi nãy của mình.
Thanh niên cầm máy ảnh nghe vậy lập tức sắc mặt nhăn nhó.
Cổ trang nữ tử thì liên tục nhìn theo mấy con cá vàng trong hồ không ngừng lôi kéo cánh tay của hắn: “Ta muốn nuôi dưỡng mấy con tiểu cá vàng này, khi nãy ngươi nói ta muốn cái gì ngươi đều mua cho ta còn gì?"
“Bảo bối, im lặng một chút!” Thanh niên cầm máy ảnh vỗ vỗ cánh tay của nàng:
"Những con cá vàng này làm sao có thể đáng giá 2000 tệ được, cùng lắm là hơn mười tệ một con, lão bản ở đây chắc chắn đang lừa người, muốn lợi dụng ngươi để chặt chém một hồi a!”
“Ngươi nói vậy là sai rồi, toàn bộ cá vàng ở đây đều là giống thượng phẩm hiếm có, một con 2000 tên đã là rất tiện nghi, qua hai ngày nữa ta chắc chắn sẽ tăng giá.” Sở Tiên nghe được lời của hắn có chút không vui phản bác.
“Cá vàng quý hiếm? Tiệm của ngươi có gần cả ngàn con còn nói là quý hiếm? Những con cá vàng này thực sự rất xinh đẹp, thế nhưng ngươi bán 2000 tệ một con liền có chút quá đáng đi, rõ ràng là chặt chém khách hàng!” Thanh niên cầm máy ảnh kích động lớn tiến nói.
Sở Tiên nhìn nhìn hắn nhíu mày: “Giá cả chính là như vậy, nếu như ngươi không chấp nhận được thì có thể không mua, ta cũng không có ép mua ép bán!”
“Cái gì? Ý của ngươi bảo là ta không mua nổi sao? Lão bản, lời này của ngươi nói ta nghe không lọt lỗ tai, giá cả vật phẩm bao nhiêu thì ngươi hãy nên bán y như vậy, còn đằng này ngươi sử dụng cung phu sư tử ngoạm trực tiếp ghi cái giá trên trời. Đây là rõ ràng đang lừa gạt khách hàng, ngươi buôn bán kiểu này, sao không trực tiếp đi lừa đảo đi?”