- Ánh sáng của đom đóm sao có thể so với ánh trăng ?
Câu nói này từ người bên trong nói ra, lập tức tạo ra một làn song hưởng ứng.
- Không sai, thóc gạo mà cũng dám tỏa hào quang, cá chép vốn là loài vương giả, bất kì loại cá cảnh nào đều không có giá trị trân quý như cá chép.
- Quán quân nhất định sẽ thuộc về chúng ta.
- Càn quấy! Ông lão đứng ở chỗ của Sở Tiên tức giận nói.
Một số người cảm thấy lời nói của bọn họ quá cuồng vọng, nhưng cũng không nói gì, mấy người bọn hắn nói cũng không sai, cá chép trong lịch sử vốn là loài cá vô cùng trân quý, có giá trị cao, cũng là sự tồn tại đỉnh cao trong giới cá cảnh, tất nhiên có đủ tư cách kiêu ngạo.
- Haha. Sở Tiên nghe được liền tỏ thái độ không vui, mở miệng phản kích :
- Cũng chưa chắc, có lẽ quán quân lần này các người thật sự không có duyên.
- Haha, chàng trai này nói rất hay! Matsumoto nghe được lời nói này liền cười rộ lên:
- Chỉ bằng con Cá Rồng này của ngươi sao? Nếu như dựa vào hai con cá này muốn đoạt giải quán quân thật sự có chút si tâm vọng tưởng.
- Ồ! Sở Tiên cười cười: Ta mặc dù không có nhiều tự tin, nhưng ta khẳng định hai con Cá Rồng của ta sẽ có giá trị cao hơn các người, so với cá chép còn muốn trân quý hơn.
- Haha! Matsumoto cười lạnh: Giải thi đấu này đã có hơn 30 năm, cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện Cá Rồng, ta có thể nói cho ngươi biết, quán quân lần này chúng ta thắng chắc rồi.
-Thật sao? Sở TIên ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt tràn đầy tự tin nói ra : Nếu đã vậy, ta chỉ muốn nói quán quân lần này ta cũng nắm chắc rồi.
- Haha, thật sự không biết trời cao đất rộng. Matsumoto cuồng vọng cười rộ lên, liền nói : Tiểu tử, ngươi có dám đánh cược hay không?
- Cược? Ngươi muốn đánh cược như thế nào? Sở Tiên nhếch miệng nói .
- Cược xem nếu như lần này chúng ta đoạt giải quán quân, vậy thì 2 con Cá Rồng của ngươi liền thuộc về chúng ta. Matsumoto tự tin nói.
- Ồ! Vậy các ngươi thua không phải là 3 con cá chép này đều thuộc về ta sao? Sở Tiên ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn bọn họ.
- Được! Matsumoto không hề sợ hãi gật đầu: Dù sao cá chép của chúng ta so với cá của ngươi giá trị cao hơn, nhưng ta cũng không quan tâm, nếu như ngươi dám cược vậy chúng ta sẽ tiến hành ngay ở giải đấu Aquarama này.
- Được!
- Vị tiểu huynh đệ này... Sở Tiên vừa nói xong, có một ông lão vội vàng hô lên, nhìn Sở Tiên lắc đầu.
- Sao? Không dám? Cũng không sao, các ngươi chỉ cần thừa nhận Cá Chép của chúng ta xứng đáng đoạt quán quân là được rồi. Matsumoto vừa cười vừa nói.
- Cược chứ, ta vì sao lại không dám đánh cược? Sở Tiên nhìn ông lão cười nói : Hiện tại chúng ta liền thi đấu.
- Haha, tiểu tử có bản lĩnh. Matsumoto cười sảng khoái : Đa tạ ngươi đã đem tặng chúng ta 2 con Cá Rồng này, xem ra cũng không tệ nha!
- Haha. Sở Tiên cười cười: Ta cũng cần cảm ơn các ngươi mới đúng!
- Hừ, mạnh miệng! Matsumoto nghe xong lời của Sở Tiên liền lạnh lùng quay đi tìm nhân viên tổ chức thi đấu.
Vừa nghe được tin 2 con hắc mã trong cuộc thi này đã tiến hành đánh cược, tin tức trong nháy mắt truyền ra khắp nơi, tất cả mọi người đều hiếu kì, ngay cả người không định dự thi cũng tò mò đi tới.
- Quá manh động , quá manh động! Một tên du khách đến từ Hoa Hạ lo lắng lắc đầu :
- Ngày mai là trận đấu thi chọn quán quân, chỉ có thể dung loại cá cảnh đã tham gia thi để vào trận cuối, tiểu huynh đệ này nhất định là không biết quy định nha!
- Đúng vậy, bọn họ bên kia nhất định còn có thể đưa ra thêm hai con cá chép có giá trị cao hơn những con trước mắt này, đến lúc đó sợ là vị tiểu huynh đệ này liền thua trắng!
- Chỉ trách tuổi trẻ bồng bột, hy vọng sau này có thể khôn ngoan, nhìn xa trông rộng hơn một chút.
- Nhìn thấy người kia tự tin như vậy, lần này vị tiểu huynh đệ chỉ sợ sẽ mất mấy con Cá Rồng này nha.
Người xung quanh vây tới khe khẽ bàn luận một chút, bất đắc dĩ lắc đầu.
- Tốt, hôm nay ta ở chỗ này tuyên bố, ngày mai lúc thi đấu ta cùng chàng trai này sẽ tiến hành đánh cược, người thua thì cá sẽ thuộc về người thắng, hy vọng mọi người đều tới làm nhân chứng cho ta.
Matsumoto giơ ra hiệp ước đánh cược, mặt mũi tràn đầy tự tin.
Sở Tiên nhìn thấy bộ dạng này cũng chỉ khẽ cười.
- Tiểu Tiên! Sao tự nhiên cậu lại muốn đánh cược?
Lúc nhận được tin tức, Kim Hoa cùng Kingson có chút lo lắng.
- Không sao, tôi tự biết chừng mực. Sở Tiên thoải mái nói.
- Sở Tiên, tôi ủng hộ cậu, nam nhân chính là đầu đội trời chân đạp đất, cho dù thua cũng phải ngẩng cao đầu. Lúc này David đi tới giơ lên một ngón tay cái.
Sở Tiên cười khổ : Cảm ơn cậu, nhưng trận đấu lần này tôi cũng chưa chắc đã thua!
- Này, Tiểu Tiên, bọn họ dám cùng cậu đánh cược, như vậy ngày mai nhất định không phải là ba con cá chép này, nhất định có hậu chiêu. Kim Hoa hơi lắc đầu.
- Bọn họ có hậu chiêu, sao tôi lại không có? Sở Tiên thần bí nở nụ cười.
- Hả? Kim Hoa kinh ngạc nhìn Sở Tiên: Tiểu Tiên cậu còn có chuẩn bị sao? Thật quá tốt , con cá kia ở đâu để cho tôi nhìn thử xem.
- Haha, ngày mai Kim đại ca sẽ được thấy rồi.
Ngày thứ hai cuộc thi đấu đã kết thúc, Sở Tiên vẫy tay với Kim Hoa và Kim Sâm, lập tức lái xe về thành phố Hải Thanh.
Sắc trời hơi u ám, trên đường cao tốc, Sở Tiên hơi nhếch khóe môi lên : “Các ngươi có đồ hiếm, nhưng cá do ta cải tạo cũng không phải loại thường, đã vậy đành để các ngươi nhìn xem một chút năng lực của ta.”
Chín giờ tối, Sở Tiên từ thành phố Kinh Hải về tới thành phố Hải Thanh.
Đi đến bên hồ cá trong ngư trang, Sở Tiên liền nhìn thấy một con Tuyết Long nhô đầu lên, lập tức mỉm cười, tiến hành cải tạo.
Khoảng năm phút sau, Sở Tiên thỏa mãn nhìn con cá trước mặt, ý cười càng nồng đậm.
Quán quân lần này, ta định rồi.
Nhìn thời gian vừa tới, Sở Tiên tìm một cái bể nước, đem cá đặt bên trong, liền đi về phòng ngủ.
Trận thi đấu ngày mai mình chỉ cần dậy sớm một chút, chạy xe tới là kịp rồi.
"Xem ra chính mình đã là quán quân nha!
Kẻ nào khiêu chiến ta cũng coi như đang tìm chết.
Cho nên ta muốn chiến thắng, đành phải lấy các ngươi làm bàn đạp."