David cùng Hồng Thành Hải nhìn dáng vẻ hắn tự tin ngút trời, mỗi người bèn hào hừng gắp cho mình một khúc cá khô!
- Oh, oh my god!. Cá khô vừa được thả vào trong miệng, David ngẩng đầu lên hưng phấn nhai nhai nuốt nuốt, trong miệng ấp úng kinh ngạc nói.
Cái này. . . Ăn ngon quá đi mất! Hồng Thành Hải mở to hai con mắt , miệng nhanh chóng nhai lấy nhai để, không còn chút nào hình tượng trầm ổn của quan nhân nữa, ngược lại giống một tên cuồng nhiệt mỹ thực chính hiệu.
- Thật sự là quá tuyệt vời, Sở Tiên, không ngờ cậu có thể làm ra được món ngon vậy đâu, bá cháy luôn á, quá ư tuyệt vời, đây là món ngon nhất tôi được nếm từ trước tới nay!. David giơ ngón cái lên, dường như là chưa đủ, hắn thêm một ngón nữa.
- Ừm ừm, thật sự là không nghĩ tới đâu, ăn xong món cá khô của tiểu Tiên, đột nhiên cảm thấy Cổ đạo thực phổ té ra cũng chỉ tới vậy!" Hồng Thành Hải tán đồng gật đầu.
Sở Tiên nhếch môi cười, cũng cầm lấy đũa gắp một miếng
- Có ba loại khẩu vị, theo thứ tự là cay, chua và cuối cùng là cà chua, còn có một loại nữa là cay tê nhưng không mang tới!
- Không xong rồi Sở Tiên ạ, lúc tôi về cậu nhất định phải tặng tôi một ít đấy!" David hai mắt sáng lên nhìn lấy hắn.
- Không thành vấn đề!. Sở Tiên gật đầu cười, nhìn Hồng Thành Hải bên cạnh cũng háo hức, cậu liền hiểu ý
- Ha Ha, Hồng đại ca muốn ăn thì nói cho em nói một tiếng là được rồi, chúng ta cũng ở gần nhau mà!
- Ha Ha, thắt chặt tình anh em! Hồng Thành Hải phá lên cười
- Nào nào, chúng ta uống một chén!
- Zô!. Ba người nâng ly rượu lên.
Pâng pâng! Cạch cạch!
Lúc này, có tiếng gõ cửa, sau đó cửa phòng mở ra, bọn Sở Tiên nhíu mày, không vui nhìn ra hướng cửa.
- Có chuyện gì vậy? Có ai gọi các cậu đâu mà sao tùy tiện thế?" Hồng Thành Hải nhìn cậu thanh niên không vui tí nào chất vấn.
- Thật ngại quá. Mở cửa là một thanh niên mặc Âu phục, dù miệng xin lỗi nhưng ánh mắt lại hướng về phía bàn
- Mấy vị tiên sinh xin quấy rầy một chút, làm phiền các vị thu dọn đồ ăn không phải của khách sạn đi, chúng tôi cấm dùng đồ ăn mang từ bên ngoài!
- Ừm?. Hồng Thành Hải cau mày
- Không thể phá lệ một lần hay sao?
- Mấy vị tiên sinh, Cổ đạo thực phổ chúng tôi là khách sạn hàng đầu thành phố, có quy củ riêng, xin các vị hợp tác cho, nếu như các vị muốn ăn cá khô có thể gọi, quán chúng tôi cũng có, mà giá cả cũng không đắt!". Thanh niên mặc Âu phục lắc đầu.
- Ồ! Cá khô ở Cổ đạo thực phổ có đúng là ngon như vậy không? Đừng có mà tự làm mình mất mặt xấu hổ nữa đi! David nhìn cậu thanh niên không chút lễ độ này mà thấy rất phản cảm, khinh thường nói.
- Ha ha! Cậu thanh niên nghe được giọng điệu khinh khỉnh của David, sắc mặt lạnh tanh
- Vị tiên sinh ngoại quốc này chắc không biết, Cổ đạo thực phổ thanh thế lẫy lừng khắng tỉnh Hải Phong, hương vị tuyệt đối ngon gấp mười lần so với đồ quan khách muốn thưởng thức, tới nơi đây lại còn tự mình đem theo thức ăn?"
Nói đoạn, cậu thanh niên khẽ lắc đầu.
David nhận ra ý trong câu nói kia, vỗ bàn
- Nếu như cá khô ở chỗ các cậu không ngon bằng đồ chúng tôi mang tới thì tính sao?"
- Phụt! Thanh niên mặc Âu phục không nhịn được cười phá lên, lại nhìn sang con cá khô khô không khốc trong chén
- Xét về các loại cá hải sản, toàn bộ tỉnh Hải Phong này đều không sánh được với chúng tôi, cá khô mặc dù không phổ biến lắm, nhưng chỗ chúng tôi cũng được đầu bếp dùng những cách tẩm ướp gia truyền để chế biến, hương vị đương nhiên ngon hơn nhiều so với đồ của quan khách mang tới rồi!
- Thật sao?. David đứng lên cười lớn
- Cậu này, ừ, các ngươi đã nói là cá khô các cậu ngon, vậy chúng ta so tài đi, nếu quả thật như như lời cậu quảng cáo, cá khô các cậu ngon hơn chúng tôi đem tới, vậy tiền ăn bữa tối nay chúng tôi sẽ trả gấp đôi, nhưng nếu không phải, bữa này miễn phí, thế nào?"
- Được, là quan khách nói đấy!. Cậu thanh niên chả cần nghĩ ngợi đồng ý luôn, lông mày nhếch lên tràn đầy tự tin nhìn lấy bọn David.
- Bưng lên đi! David cười tươi rói nói với cậu.
- Ha ha, các vị chờ ở đây, năm phút sau chúng tôi sẽ cho các vị nếm thử cá khô là gì, hi vọng mọi người đừng hối hận!. Cậu thanh niên mặc Âu phục quay người đi ra khỏi phòng.
- David, anh đúng là biết chơi đấy!. Người vừa rời đi, Sở Tiên bật ngón tay cái lên tán đồng.
- Ha Ha, hắn đã không để cho chúng ta vui vẻ, vậy chúng ta chỉ có thể tìm niềm vui từ hắn thôi! David vui vẻ nói.
Hồng Thành Hải lắc đầu, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Qua chừng năm phút, cậu thanh niên mặc đồ Âu phục tràn đầy tự tin đi tới, theo phía sau hắn còn là một người khá mập mặc trang phục đầu bếp!
- Nếm thử đi, cá khô đặc chế hành tỏi đến từ Cổ đạo thực phổ chúng tôi, làm từ bào ngư, bán một trăm tám mươi tám một con!. Hắn vừa nói vừa đem đĩa cá đặt trước mặt David, tràn đầy tự hào nói với hắn.
- Tốt!. David hướng về phía Sở Tiên và Hồng Thành Hải cười, ba người mỗi người gắp một miếng nếm thử!
Vừa cho vào trong miệng, thì một mùi hành tỏi nhàn nhạt xộc lên, David đảo trong miệng hai lần liền phun ra
- Phì phì, khó ăn quá đấy, đây chính là thứ ngươi gọi là cá khô à, ai dà dà, Cổ đạo thực phổ hoá ra cũng chỉ được vậy thôi, chém gió tung trời!
Sở Tiên mỉm cười nuốt miếng cá, khẽ lắc đầu, còn chả bằng chú cậu làm hồi xưa.
- Ngươi! Thanh niên mặc Âu phục thấy David phun đồ ăn ra như vậy liền thay đổi sắc mặt, còn đầu bếp đứng cạnh cũng khó xử theo
- Mấy vị, chẳng lẽ các ngươi đến là để gây chuyện?
- Ha Ha! David không nhịn được cười phá lên, hắn lấy đôi đũa khác gắp một miếng cá lên
- Qua đây nào hai vị huynh đệ, để cảm tạ các ngươi đã miễn phí cho chúng ta, ta cho các ngươi nếm thử cá khô chúng ta mang tới!
Cậu thanh niên thay đổi nét mặt, nhìn thấy hắn gắp miếng cá lên mà miễn cưỡng thử, đầu bếp cũng ăn một miếng!
Chóp chép! David nhìn hai người họ ăn miệng nhóp nhép, liền phì cười.
Nét mặt của cậu thanh niên cùng đầu bếp ngày càng khó coi, đồ ăn ngon trong miệng mà bọn họ nhai như nhai sáp nến.
- Thôi, cảm tạ hai cậu về bữa ăn miễn phí này, mời đi ra ngoài cho, đừng quấy rầy chúng tôi dùng bữa nữa!. Sở Tiên cười nói.
- Ngươi. . . .Thanh niên mặc Âu phục sắc mặt thay đổi rõ rệt, tức giận nhìn Sở Tiên.
- Sao thế? Chẳng lẽ nói mà không giữ lời? Hay không thừa nhận rằng các ngươi thua rồi!. David đưa chân lên bắt chéo mỉm cười nhìn bọn hắn.
- Được thôi, chúng tôi nói ra ắt sẽ giữ lời!. Thanh niên mặc Âu phục cắn răng nghiến lợi nói.
- Ha, đa tạ nhé, mà này chúng tôi còn gọi món được nữa không nhể, tốt nhất là có thể gói đem về nữa ấy!. David giọng đầy trào phúng nói.
Thanh niên mặc Âu phục khóe mắt giật giật, sầm mặt đi ra ngoài.
- Ha Ha!
Nhìn thấy bọn hắn chật vật rời đi, ba người Sở Tiên không nhịn nổi cười, Hồng Thành Hải hướng về phía David giơ ngón tay cái lên
- Lợi hại!
- Hắc hắc, cái chính là món cá khô của Sở Tiên ngon thật.
Sở tiên khẽ gật đầu, híp mắt lấy con mắt hỏi
- Các anh nói xem, nếu như tôi lấy mòn này làm món chính trong thực đơn, sau đó mở một nhà hàng hải sản thì như thế nào?
David, Hồng Thành Hải hơi sững sờ, không chút do dự gật một cái.
- Nếu như cậu có ý muốn mở nhà hàng hải sản, kinh doanh kiểu gì cũng thuận lợi, thậm chí có thể vượt qua Cổ đạo thực phổ đấy.
Sở tiên yên lặng gật đầu, mở nhà hàng khách sạn luôn nằm trong tâm trí hắn, nhưng từ lí thuyết tới thực hành còn phải chuẩn bị rất nhiều.