Một đạo bóng đen lẳng lặng tiến đến gần nhà của Trần Trầm.
Bóng đen này chính là Ngụy lão tam - một sát thủ có nghiệp vụ thuần thục, thủ pháp chuyên nghiệp, chưa bao giờ thất thủ. Kể ra cũng là nhân vật có chút danh tiếng trong ngành, hiển nhiên danh tiếng này chủ yếu vang dội trong huyện Thạch Xuyên. Người ta gọi hắn là “Tiểu Diêm Vương”.
Nhìn thổ phòng (1) đen kịt nằm cách đó không xa, Ngụy lão tam có cảm giác bị vũ nhục.
(1) Nhà được xây dựng bằng đất và bùn, thường thấy ở các nông thôn thời xưa.
Đám nhà quê này mà cũng cần mời sát thủ như hắn? Quả là vũ nhục chức nghiệp mà hắn đã dày công tu dưỡng.
Hừ! Nếu không phải nể mặt ba mươi lượng bạc, hắn tuyệt đối không tiếp loại việc mà đám nghiệp dư cũng chê này.
Trong lúc bất tri bất giác, Ngụy lão tam đã tiến sát vách thổ phòng, nhìn xung quanh một lượt, sau đó, hắn rút ra một thanh đao nhọn, nhẹ nhàng nạy cửa sổ.
Trong đêm đen, hắn gây ra tiếng động rất nhỏ, gần như là không nghe thấy.
Cái gì gọi là chuyên nghiệp? Đây! Đây chính là chuyên nghiệp!
- Rầm rì! Rầm rì!
Trong chuồng heo cạnh thổ phòng chợt vang lên tiếng heo kêu, dọa Ngụy lão tam run tay.
- Móa, đám nhà quê này, heo cũng không cho ăn no, vậy mà trị giá ba mươi lượng. Cố chủ không chột cũng mù mà!
Thầm mắng một câu, Ngụy lão tam tiếp tục cạy cửa sổ, không bao lâu sau, cửa sổ đã bị cạy ra một khe nhỏ.
- Kém xa cửa sổ của đại hộ nhân gia.
Ngụy lão tam thầm nghĩ, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.
Theo như kế hoạch, hắn sẽ lặng yên không một tiếng động lẻn vào nhà, một đao xử một tên, để cho đám thôn dân này ra đi trong mộng đẹp.
Sau đó hắn sẽ vân đạm phong khinh mà rời đi tựa như một áng mây trời…
Thế nhưng, thực tế tàn khốc hơn so với hắn nghĩ nhiều!
Cạch!
Một âm thanh trầm đục.
Cánh cửa sổ kia vậy mà lại rơi thẳng xuống nền gạch.
Cửa sổ rơi?
Giờ khắc này, Ngụy lão tam dại ra, hành nghề đã nhiều năm, hắn chưa từng thấy cánh cửa sổ nào kém như vậy,
Đang lúc kể hoạch bị đảo loạn khiến Ngụy lão tam không biết phải làm sao thì trong phòng, một thiếu niên từ trên giường bò dậy, đi đến cạnh cửa sổ, ngước cặp mắt đầy ghèn lên nhìn hắn.
- Lão ca, ngươi làm gì vậy? Cửa sổ nhà ta hỏng rồi, ta dán đỡ lên thôi, không thể đẩy…
...
Trần Trầm lơ mơ nói, nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy đao trong tay đối phương, đầu hắn “ông” một tiếng, lập tức tỉnh như sáo.
Cmn! Sát thủ!
Kịp phản ứng, hắn vội chạy vào phòng trong!
- Cha! Nương! Sát thủ tìm đến rồi!
Nghe tiếng hô của hắn, Trần Sơn trong buồng trong thoáng cái bật dậy. Dù gì cũng từng lăn lộn trong quân ngũ, mặc dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng thân thủ hắn vẫn cực kỳ nhanh nhẹn.
Vừa xuống giường, Trần Sơn không chút do dự vớ lấy con dao bổ củi xông ra ngoài.
Lúc này, Ngụy lão tam cũng đã hoàn hồn.
Vừa nãy thiếu niên kia thét lên, có không ít nông hộ xung quanh đã sáng đèn.
Thấy vậy, hắn nghiến răng một cái, thông qua cửa sổ nhảy vào nhà.
Hắn phải tốc chiến tốc thắng!
Thân là một sát thủ, ngoại trừ các kỹ năng mai phục, lẩn trỗn, thân thủ của hắn cũng thập phần cao minh.
Ít nhất trong mắt hắn, giải quyết mấy tên dân đen là dư xài.
Keng!
Một tiếng giòn vang, vừa vào phòng, đao của Ngụy lão tam đã chào hỏi dao bổ củi của Trần Sơn. Một kiếm này, hắn vậy mà chỉ chiếm được chút thượng phong.
Lúc này đây, hắn cũng đã hiểu vì sao nhà người ta trị giá 30 lượng rồi!
- Hóa ra là biết chút công phu. - Ngụy lão tam trầm trọng nói, cùng lúc đó, đao trong tay càng huy động nhanh hơn.
Trần Sơn đã xuất ngũ 20 năm, bỏ phế võ công từ lâu, sao có thể là đối thủ với người trong ngành như Ngụy lão tam?
Cho nên chỉ trong chốc lát, hắn đã rơi vào thế hạ phong, quá lắm là cản được đao mà thôi.
- Tiểu Trầm, ngươi dẫn nương ngươi chạy mau, đi gọi thôn trưởng!
Thấy phụ thân lâm nguy trong sớm tối, Trần Trầm sao có thể đi?
Cái khó ló cái khôn, hắn vội hô:
- Lão ca, người ta mua ngươi bao nhiêu, ta ra gấp đôi?
Nghe vậy, Ngụy lão tam khinh thường cười.
Mịa, heo còn không cho ăn no, cửa sổ không có nổi tiền sửa, ở đó mà nhân đôi?
Có bán cái mạng nhà ngươi đi cũng không đáng nhiều tiền như vậy!
Thế nhưng, xem thường thì xem thường, hắn vẫn bị chuyện này làm phân tâm, khiến Trần Sơn có cơ hội thở dốc.
- Hệ thống! Xung quanh có thứ gì diệt được tên này không?
Bất đắc dĩ, Trần Trầm chỉ có thể nhờ hệ thống.
Hệ thống nhanh chóng trả lời.
- Tiến về phía trước năm mét, quẹo trái bốn mét!
Nghe được đáp án này, Trần Trầm thầm mừng rỡ, vội vã từ cửa sau chạy ra ngoài.
Cái chỗ kia cực kỳ quen thuộc với hắn. Một lát sau, hắn đã đi đến trước chuồng heo nhà mình.
Đống shit giờ đã bị gió hong khô, không biết có còn… Tác dụng tăng thọ hay không?
- Rầm rì rầm rì!
Trong chuồng heo, lão Hắc có vẻ nóng nảy, thân hình 300 cân lắc lư lắc lư, tứ chi ngắn củn không ngừng cào cào lên đất, một bộ bất kỳ lúc nào cũng có thể lao ra khỏi chuồng.
- Lão Hắc! Heo nhà ngươi quả thật khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn nhiều lắm!
Chuồng heo vừa mở, bốn cái chân ngắn của lão Hắc lập tức di chuyển, một bộ long hành hổ bộ, nếu như không phải cái mặt heo núc ních kia quá mức buồn cười, Trần Trầm đã tưởng lầm nó là Mãnh Hổ ra khỏi lồng rồi đấy.
- Rầm rì rầm rì!
Lão Hắc ngâm nga hai tiếng với Trần Trầm, ánh mắt thập phần có nhân tính.
Nhìn vào mắt nó, Trần Trầm chợt cảm động.
Bởi vì hắn nhìn thấy trong đó có sự bao dung, y hệt như ánh mắt của lão cha mỗi khi nhìn thấy hắn bị cháu trai nhà thôn trưởng khi dễ.
- Vậy mà lại phái sát thủ tới, muốn giết chết cả nhà ta. Được lắm! Đây là các ngươi bức ta!
Trần Trầm thầm tức giận, vốn dĩ một lần cơ hội truy tung kia, hắn định tìm tiên sư gì đấy dẫn hắn đi tu tiên.
Hôm nay xem ra… Đợi sau khi xử lý xong tên sát thủ kia, hắn sẽ dùng đến nó.
Không cần đợi đến mai, tối nay liền dùng, bằng không thì một chút lực bảo vệ mình còn không có, thì tu tiên cái lông gì?
- Lão Hắc! Chúng ta đi!
Ý niệm này bất quá chỉ vụt qua trong đầu hắn mấy giây, lúc này, lão Hắc đã vòng ra sau hắn. Trần Trầm lập tức mang lão Hắc đi vào nhà.
Rầm!
Một tiếng trầm đục!
Một đạo thân ảnh trực tiếp phá vỡ đại môn, từ trong nhà bay ra.
Trần Trầm liếc nhìn, thấy đúng là phụ thân nhà mình, hắn liền tức giận.
Ngay cả lão Hắc cũng phẫn nộ kêu lên hai tiếng, bốn cái chân ngắn không ngừng ma sát trên mặt đất, y hệt như trâu đực chuẩn bị công kích.
Lão chủ nhân bị người ta đánh? Có còn gì để nói?
Thân là một thành viên trong nhà, nên đứng ra hỗ trợ. Làm một đầu heo có mộng tưởng, giữ nhà hộ chủ, chẳng phải nói chơi!
- Không ngờ là tên dân quê nhà ngươi lại có thể chống đỡ được mười chiêu, rất tốt! Bất quá cũng chỉ đến đó thôi!
Trong nhà vọng ra tiếng cười khoái chí của Ngụy lão tam, kế đó, hắn vọt ra ngoài, lao nhanh về phía Trần Sơn.
- Lão Hắc! Mần thịt hắn! Quay về ta làm cho ngươi thịt kho tàu! (1) - Trần Trầm chỉ tay về phía Ngụy lão tam, tức giận nói.
(1) Mịii tự hỏi thịt kho tàu làm từ cái gì ta?
Nghe vậy, lão Hắc ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng, trong đêm tối văng vẳng tiếng heo rống giận, ngay sau đó, thân hình mấy trăm cân tựa như mũi tên lao nhanh về phía Ngụy lão tam.
Dường như linh cảm được điều gì đó, Ngụy lão tam quay đầu nhìn về phía Trần Trầm.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một phát hắn liền bị dọa mất hồn, không đợi hắn kịp phản ứng, lão Hắc đã hung hăng đâm vào ngực hắn.
Bịch!
Một tiếng trầm đục!
Ngụy lão tam có cảm giác như mình bị xe ngựa xa hoa của Huyện lệnh đụng phải, toàn thân đau nhức đến cực điểm. Kế đó, cả người hắn bị hất văng lên, bay thẳng ra xa hơn 10 mét, sau đó mới “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Nhìn một màn trước mắt, Trần Trầm trợn trừng mắt.
Trần Sơn ngồi dưới đất cũng trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có lão Hắc vẫn vậy, bốn cái chân sừng sững đứng trước đại môn, uy phong lẫm lẫm.
Giờ khắc này, trong đầu Trần Trầm không hiểu sao lóe lên một từ…
Nhân trượng trư thế! (2)
(2) Người dựa vào vũ khí, heo dựa vào thể lực (Theo mặt chữ thì dịch vậy, có đạo hữu nào học vấn uyên bác thì chỉnh giúp Mịii nhé!)