Nhưng trong nháy mắt, Mạnh Trường Khanh tay phải cầm kiếm, kiếm quang rực rỡ lóe ra, chín đạo kiếm ảnh chém ngang ra. Những yêu lang vây quanh đều bị xuyên thủng, ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng, chết ngay tại chỗ.
Sau đó, Mạnh Trường Khanh lại chém ra mấy kiếm nữa. Ánh kiếm dày đặc quét ngang bốn phía.
Bang bang bang!
Không ngừng có thi thể rơi xuống đất, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong núi, cuồng phong gào thét cũng không thể thổi tan.
Chỉ còn lại con sói đầu đàn vẫn đứng yên tại chỗ, dường như không thể tin vào những gì nó đang thấy.
"Thật mạnh!" Bạch Tố Khê hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp hiện đầy rung động.
"Nhất Kiếm Cửu Ảnh, đây là Cửu Ảnh Kiếm Quyết viên mãn!"
Thanh âm già nua vang vọng, trầm mặc một lúc mới cất lên tiếp: "Thật là ta nhìn lầm rồi. Thân kiêm hai môn vũ kỹ nhân cấp viên mãn, khó trách dám càn rỡ như thế. Đúng là có tư cách càn rỡ!"
"Như thế cũng tốt, lão thân cũng không cần ra tay."
Rống!
Con sói đầu đàn lấy lại tinh thần, đôi mắt đỏ ngầu, hung dữ gầm lên. Thực lực của nó tự nhiên là mạnh mẽ, nhưng Mạnh Trường Khanh lại mạnh hơn.
Một lát sau, con sói đầu đàn gục xuống đất, mất đi sinh tức.
Mạnh Trường Khanh thu kiếm vào vỏ, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
‘’Có câu ngạn ngữ nói không sai, chiến đấu là cách tốt nhất để kiểm chứng sức mạnh. ‘’
‘’Vốn tưởng rằng giải quyết đám yêu lang này sẽ hơi vất vả một chút, ai ngờ lại đơn giản đến vậy. Có lẽ ta vẫn đang đánh giá thấp thực lực của mình.’’
Bất quá suy nghĩ lại cũng bình thường.
Cả hai môn vũ kỹ nhân cấp viên mãn cũng không phải để trưng cho đẹp.
Đủ để vô địch trong Đoán Mạch cảnh nội rồi.
Mạnh Trường Khanh thu hồi ý niệm, xoay người lại.
Trong chiến đấu, không tránh khỏi một ít máu tươi dính vào quần áo, điều này khiến cho khí chất ôn hòa vốn có của hắn thêm phần sắc bén.
Nhìn qua càng thêm có khí chất.
"Cảm ơn sư huynh."
Chạm phải ánh mắt Mạnh Trường Khanh, Bạch Tố Khê lập tức phản ứng, vội vàng chắp tay hành lễ.
Trên mặt hiện lên thần sắc cảm kích.
Nếu không có vị sư huynh này ở đây, hôm nay e là phải để sư tôn ra tay mới được.
Nhưng sư tôn đang trong trạng thái vô cùng suy yếu.
Một khi động thủ, sợ là sẽ rơi vào hôn mê, chẳng biết khi nào mới tỉnh lại.
"Đồng môn gặp nạn, theo lẽ nên trợ giúp, không cần đa tạ, ta tên Mạnh Trường Khanh, không biết tôn tính đại danh của sư muội?"
Mạnh Trường Khanh đến gần, vừa cười vừa nói.
Hắn khí chất ôn hòa, khuôn mặt tuấn mỹ, vẫn rất dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác thân thiết như mộc xuân phong.
Thêm nữa vừa rồi lại cứu Bạch Tố Khê.
Cho nên trong lòng Bạch Tố Khê cũng không có bao nhiêu phòng bị.
"Ta tên Bạch Tố Khê, vừa vào tông được hai tháng."
Bạch Tố Khê thành thật trả lời.
"Hai tháng?"
Mạnh Trường Khanh nhíu mày.
Xem ra Bạch Tố Khê hẳn là sau khi nhập tông mới bắt đầu tu luyện, nếu không chỉ bằng căn cốt nhị phẩm này, không có khả năng đến bây giờ mới Đoán Mạch Cảnh lục trọng.
‘’Yêu lang ở đây đã được giải quyết, nhưng mùi máu tanh quá nặng, có thể sẽ dẫn tới yêu thú khác, chúng ta nên rời đi trước.’’
Mạnh Trường Khanh nhìn bốn phía, nói.
‘’Được.’’
Bạch Tố Khê gật đầu.
Hai người vội vàng rời đi.
Quả nhiên, không lâu sau khi họ rời đi, rất nhiều yêu thú đã đến, điên cuồng gặm thi thể yêu lang.
Trong đó thậm chí có cả yêu thú nhị cấp!
….
‘’Không ngờ Bạch sư muội lại đến từ Thiên Vân Châu, nơi đó khá xa a.’’
Dọc theo đường đi, Mạnh Trường Khanh tùy ý tán gẫu.
Nghe được Bạch Tố Khê đến từ Thiên Vân Châu, Mạnh Trường Khanh cũng không khỏi ngạc nhiên.
Thái Huyền tông ở Thiên Linh Châu, hai châu còn cách nhau nguyên một cái Thiên Nguyên Châu, mà Thiên Nguyên Châu cũng có tông môn, bình thường một người chưa bước vào con đường tu hành sẽ không đi xa như vậy.
Nhưng Mạnh Trường Khanh cũng không hỏi nhiều. Mọi người đều có câu chuyện của mình.
Khi quan hệ không tốt tới một mức nhất định, tốt nhất là không nên hỏi nhiều.
‘’Đúng vậy.’’
Bạch Tố Khê trả lời.
Ngay lập tức, sắc mặt nàng biến đổi, thân hình lảo đảo, dựa vào thân cây bên cạnh mới ổn định lại.
‘’Bạch sư muội?’’
Mạnh Trường Khanh cảm thấy khí tức của Bạch Tố Khê trong nháy mắt uể oải xuống. Đoạn đường này hiển nhiên là nàng đã cố gắng chống đỡ. Bị thương không nhẹ.
‘’Không sao, trở về điều dưỡng là tốt rồi.’’
Bạch Tố Khê lau đi vết máu trên khóe miệng.
‘’Đây là Hồi Xuân đan, đan dược trị thương không tồi, ngươi cầm đi dùng, hẳn là sẽ nhanh chóng khôi phục lại.’’
Thấy vậy, Mạnh Trường Khanh lập tức lấy ra một viên đan dược.
Nghiêm chỉnh mà nói.
Đan dược này so với Hồi Khí Hoàn còn quý giá hơn một chút. Ngay cả Mạnh Trường Khanh cũng không có nhiều.
‘’Điều này sao có thể a?’’
Bạch Tố Khê ngẩn ra.
‘’Ta và ngươi là đồng môn, không cần khách khí.’’
Mạnh Trường Khanh chân thành nói.
‘’Nhưng đây là Hồi Xuân đan, đan dược rất quý giá.’’