Chương 12: Làm tốt lắm, thực sự là làm rất tốt! Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
"Nghịch tử, ta đánh chết ngươi."
Lâm Vạn Dịch bạo nộ, phút chốc ra tay liền rút roi mềm ra, trong không khí một sợi roi dài vù vù vụt mạnh tới. Bị sợi roi này quất vào một phát thì ít nhất cũng phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng.
"Biểu ca."
Châu Trung Mậu kinh hãi dũng cảm quên mình xông lên, nhưng roi mềm giống như có mắt, không khí chấn động, hắn còn chưa đụng vào roi mềm thì cả người đều bị bay ra ngoài.
"Chờ đã."
Lâm Phàm cũng kinh hãi, đây không phải là trình tự trong dự đoán, ít nhất cũng phải nói vài câu, để người khác có một con đường sống hòa hoãn chút đã chứ, cũng là để hắn được thể hiện nữa.
Nhưng bây giờ lại ra chiêu thức này, dựa vào tình huống trước mắt thì làm sao có thể chống đỡ được?
"Ta cút."
Lâm Phàm chạy trốn, dán vào mặt đất cút sang một bên, dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy bỏ chạy.
"Không dạy được con thì đó là lỗi của người làm cha."
"Cha, ta nhất định sẽ khiến ngươi nhận ra sai lầm của mình mà quay đầu."
Hắn chìa tay ra sau đó hét lên một tiếng.
"Xem đao."
Con dao được chuẩn bị ở một bên tự nhiên sẽ không biết bay đến, mà hắn phải chạy qua lấy, cầm nó lên múa hai đường.
Xoạt xoạt, có chút uy thế cũng có chút dáng dấp. Một khắc lấy dao kia, tay thuận giống như tay phải vậy, thật khiến con người ta vui sướng. Tay trái có thể gãy nhưng tay phải thì không thể mất được, cảm giác này chỉ có thể nghiệm thực tế mới thực sự có thể hiểu được.
"Cha, lạc đường quay đầu đi, xem đao."
Lâm Phàm dùng hết toàn bộ khí thế ra hét lên một tiếng nhảy lên không trung, dao trong tay giống như mãnh hổ xuống núi khí thế mười phần không dễ ngăn chặn.
"Hửm?"
Lâm Vạn Dịch đang tức bốc khói nhưng lúc nhìn thấy một màn này, nộ khí trong đôi mắt hắn đột nhiên rút đi không ít, phảng phất giống như đang nhìn thấy một màn không thể tin nổi. Lúc nãy rút roi ra nhìn có vẻ lực đạo rất mạnh nhưng thực ra ẩn chứa nhu kình nhẹ, cho dù có bị đánh trúng thì chỉ bị đau da thịt một chút, chứ không tới nỗi bị nội thương hoặc vết bầm.
Lâm Vạn Dịch sao có thể nỡ lòng ra tay ác độc với con mình, chỉ là dọa tên nghịch tử này mà thôi. Nhưng hiện tại hắn đột nhiên phát hiện sự tình không giống như hắn nghĩ. Sự thất vọng trong lòng Lâm Vạn Dịch lại được sống lại, tuy mặt lạnh lùng không biểu tình như cũ nhưng động tác trong tay cũng không ngừng.
Linh xà xuất động, đầu roi mềm vụt một tiếng từ dưới đất bật lên nhanh chóng đánh về phái Lâm Phàm.
Lúc gặp phải loại tình huống này Lâm Phàm tự nhiên rất hoảng sợ, đánh đấm gì chứ, hắn cũng đâu có quen. Nhưng đao trong tay vô cùng linh hoạt, lưỡi dao không nghiêng không lệch bổ thẳng vào chính giữa đầu roi.
Ba!
Roi mềm đàn hồi ngược lại.
Lâm Phàm không nhúc nhích, càng có ưu thế chém ngang đao.
"Ta thế mà mạnh vậy sao?"
Sau khi tạm hoảng hồn thì hắn liền mừng như điên, còn cần gì phải nghĩ nhiều nữa, đao ảnh khởi vút tới chỗ lão cha.
Lâm Vạn Dịch đứng nguyên tại chỗ đôi mắt lóe sáng.
"Nhập môn."
"Đăng đường nhập thất."
"Dung hội quán thông."
Trong mắt hắn, nghịch tử này thi triển Hổ Sát đao pháp không giống bình thường, thế là lại có thể đạt đến được cảnh giới “Dung hội quán thông”. Từng chiêu thức hồn nhiên thiên thành chỉ có một vài sơ hở cực kỳ nhỏ, nhưng cho dù là có sơ hở thì cũng có thể tạm thời cải biến.
Lâm Vạn Dịch không nói gì, cũng không lộ ra sắc mặt kinh hỉ, mà áp chế tu vi võ đạo của mình, càng cố hết sức khống chế lực lượng.
"Xem tình hình này lại có chút nắm không chắc lắm, cộng thêm điểm trước vậy."
Lúc này Lâm Phàm đang đánh đến là thuận như ý, cực kì vui sướng, hắn không ngờ chơi đao lại thú vị như vậy.
Hổ sát đao pháp (xuất thần nhập hóa), nộ khí tiêu hao 500 điểm, còn 621.
Vẫn còn điểm ta vẫn có thể tiếp tục!
Hổ sát đao pháp (đăng phong tạo cực), nộ khí tiêu hao 600 điểm, còn lại 21.
Nhất thời Lâm Phàm cảm thấy đao trong tay biến hóa, cảm giác quen thuộc đó giống như vừa có được một biến hóa cực lớn, thậm chí có thể nói quen thuộc tới mức nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy thanh âm thôi cũng có thể biết được đó là đao pháp gì.
Cổ tay Lâm Vạn Dịch động một chút, roi mềm lại vung lên thành một đường cong từ phía dưới tập kích Lâm Phàm. Sơ hở lớn nhất của Hổ sát đao pháp chính là không có cách nào bảo vệ được hạ bàn. Hắn muốn nhìn xem, nghịch tử này rốt cuộc luyện đao pháp tới trình độ nào rồi. Nhưng lúc hắn nhìn thấy cảnh giới “Dung hội quán thông” đã đủ làm hắn chấn động.
Lâm Phàm vốn muốn tiếp tục một đao chặt đứt luôn cái roi mềm này, nhưng hắn không ngờ cái roi này lại vụt từ dưới lên hướng thẳng đến đôi chân của hắn. Bất quá hắn cũng không hoảng hốt, đao trong tay biến hóa khó lường, mũi đao như móng hổ tinh chuẩn trực tiếp đem cây roi găm trên mặt đất. Sau đó hắn cầm đao lên, roi mềm kia liền đứt đôi.
"Đây là...."
Lâm Vạn Dịch trợn mắt, còn kinh ngạc hơn cả lúc nãy nữa.
“Đăng phong tạo cực”, tu vi đao pháp của hắn sớm đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi, Hổ sát đao pháp chỉ là một đao pháp phổ thông, lúc còn trẻ hắn cũng đã từng luyện qua. Bất quá sau khi tu luyện tới xuất thần nhập hóa, hắn cũng không tiếp tục luyện nữa. Nhưng hắn nhìn ra được nghịch tử này thế mà lại đem hổ sát đao pháp tu luyện được tới “Đăng phong tạo cực”.
Đang trong lúc kinh ngạc, cho dù Lâm Phàm đi tới trước mặt hắn, hắn cũng không ngăn cản.
"Đây là thực lực của cha sao?"
Lâm Phàm suy nghĩ, cũng không thể từng đao từng đao chém chết a, liền trực tiếp giơ chân đạp một cước vào ngực Lâm Vạn Dịch.
Bịch! Lâm Vạn Dịch bay thẳng về phía sau, mặt hướng lên trời nhìn không trung. Bộ dạng tức giận đều tan biến hết rồi, thay vào đó là nét mặt vui mừng khởi sắc.
"Cha, biết sai mà sửa mới là lương thiện. Điền thuế quá đáng như vậy, người nói xem ta làm có đúng không?"
Hắn hiện tại có chút hoảng hốt, đại địa chủ bị đạp rồi, lúc này mà điên tiết đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với tiểu địa chủ, vậy thì tháng ngày sau này sẽ không còn là công tử nhà giàu nữa rồi.
Bịch bịch! Lâm Vạn Dịch bị rơi xuống đất liền cứ nằm mãi như vậy, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Trần quản sự ngồi bệt trên mặt đất, trố mắt nhìn Lâm Phàm, hai con ngươi cũng muốn lòi ra, đây là công tử mà ông ta quen biết sao?
Cẩu Tử thì dụi dụi mắt giống như là nhận nhầm người vậy.
"Biểu...biểu ca..."
Châu Trung Mậu cà lăm nói cũng chỉ nói được mỗi hai chữ "biểu ca", liền không biết phải nói gì nữa.
Mà ở phía cửa hậu viện, Ngô lão biết tin lão gia muốn đến giáo huấn công tử liền vội vàng đuổi theo, nhưng lúc tới hậu viện rồi lại nhìn thấy công tử và lão gia đang xuất thủ đánh nhau. Lão muốn ngăn vì không hy vọng lão gia làm công tử bị thương, sau đó lão liền phát hiện có chút không đúng lắm, công tử thế mà lại đem Hổ sát công pháp tu luyện tới “Đăng phong tạo cực”, đây là ông trời có mắt a.
Tảng đá đè nặng trong lòng lão gia cuối cùng cũng có thể bỏ xuống rồi!
Lúc này, Lâm Vạn dịch lồm cồm bò dậy, vẫn là khuôn mặt không biểu tình gì, nhấc tay chỉ vào Lâm Phàm: "Nghịch tử, ngươi làm tốt lắm, thật sự làm rất tốt." Ngữ khí có chút bình đạm nhưng dần về sau đã nhấn mạnh không ít.
Lời vừa nói ra, Lâm Vạn Dịch xoay người không nói tiếp nữa, mà rời khỏi hậu viện.
Trần quản sự và Ngô lão đều đi theo sau.
Trong hậu viện chỉ còn lại Lâm Phàm, Cẩu Tử và Châu Trung Mậu. Lâm Phàm không hiểu gì cho nên cứ đứng mãi ở đó, vẫy vẫy tay gọi Cẩu Tử nói: "Cẩu Tử, ngươi mau qua đây."
"Công tử."
Cẩu Tử đỏ mặt vô cùng kích động.
"Cẩu Tử, ngươi nói xem lời lúc nãy của cha ta là có ý gì? Làm tốt lắm, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Nếu là tốt vậy thì sao phải thêm hai chữ nghịch tử?"
Lâm Phàm có chút mê mang, ai có thể giúp hắn phân tích một chút xem tình huống bây giờ là sao?
Hơn nữa hiện tại hắn rất mệt, thực sự rất mệt, đao này đánh thì uy phong lắm, nhưng mà khiến con người ta mệt chết đi được.
Chuyện tu luyện này vẫn là không khả thi. Nghĩ nghĩ thì hưởng thụ nhân sinh, ăn uống chờ chết vẫn thoải mái hơn.
Phía xa, Lâm Vạn Dịch tay đỡ lưng, ngẩng đầu, đi đường cũng tươi tắn. Cách xa hậu viện rồi hắn liền đột nhiên ngửa đầu lên trời cười lớn "hahahahaha.....tốt, rất tốt a"
"Ngô đệ, đi uống rượu."
Ngô lão run lên một chút, đôi mắt đục ngầu phớt hồng, nói: "Lão gia..."
"Gọi lão gia gì chứ, lúc trước gọi là gì."
Lâm Vạn Dịch cười nói.
"Ca."
Ngô lão cũng lộ nét cười theo, từ lúc phu nhân qua đời đến nay, lão chưa từng thấy lão gia vui vẻ như vậy.
"A, đi thôi, không say không về, con trai của Lâm Vạn Dịch ta còn là một phế vật sao? Lương gia kia, cả Viên gia nữa, các ngươi cứ coi thường đi."
Lâm Vạn Dịch cười cười, nét cười treo trên mặt, thở ra một cỗ khí đục.