Chương 28: Biểu đệ, chúng ta đi! Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
"Công tử, người bị thương như vậy không nên ra ngoài, người vẫn nên ở trong phủ nghỉ ngơi cho tốt đi."
Cẩu Tử đau lòng nói.
Bộ dạng như vậy rồi mà công tử còn muốn đi đâu chứ, tối qua vừa gặp thích khách sáng nay lại muốn ra ngoài, lỡ như trên đường gặp nguy hiểm thì phải làm sao.
Công tử rõ ràng là bị người khác ghim rồi. Ở U Thành này không sợ người tới mà chỉ sợ người tới mang theo âm mưu khiến người khác khó lòng phòng bị.
"Không phải nghỉ ngơi gì hết, ra ngoài đi dạo."
Muốn hắn ngồi ở nhà sao, đó là chuyện không thể nào. Cái gì cũng không được, xem hắn như hài tử ngốc nghếch mà bắt hắn ở nhà, ai mà chịu nổi a.
Cẩu Tử vẫn còn muốn nói gì đó nhưng hắn phát hiện mắt trái của công tử hình như tốt hơn vừa nãy rất nhiều, lúc trước vẫn còn sưng to và đen xì nhưng bây giờ đã tiêu tán đi không ít.
Cái này công tử sao mà làm được vậy.
"Biểu đệ của ta đâu?"
Lâm Phàm hỏi, không tìm thấy người a, đi ra ngoài vẫn phải cần một người bảo hộ mới được. Dạo này có chút buồn phiền, tên ngốc Lương Dung Kỳ bị đánh hai lần như thế, nếu mà gặp lại thì rất có khả năng hắn sẽ liều mạng với mình.
Đương nhiên thân là công tử phú gia khi xuất môn nhất định phải có người đi theo mới được.
"Bẩm công tử, Châu giáo đầu đi tìm lão gia rồi ạ."
Cẩu Tử nói.
Châu Trung Mậu thấy biểu ca gặp phải thích khách hai lần thì trong lòng cực kì lo lắng.
Thực lực của thích khách rất mạnh, dựa vào thực lực của hắn thì căn bản không phải đối thủ của người này, nhất định phải nói cho dượng biết mới được.
Lúc này Lâm Phàm lại cân nhắc thêm một chuyện nữa đó là lão cha rốt cuộc có thương hắn hay không a.
Hắn đã bị tập kích hai lần rồi mà còn không đến quan tâm một chút sao?
Đương lúc Lâm Phàm chuẩn bị đi ra khỏi cửa Lâm Phủ thì phía xa thấy có người đang đến.
"Biểu ca."
Châu Trung Mậu gọi lớn, nói: "Bá phụ nghe chuyện huynh bị hành thích nên đến thăm huynh này."
Lâm Phàm quay đầu có chút không tin được, nghe chuyện hắn bị thích khách hỏi thăm nên đến xem, nếu mà muốn đến thì đã đến từ sớm rồi.
"Ngươi đi đâu?"
Lâm Vạn Dịch nói.
Hôm qua đánh tên nghịch tử này quá sảng khoái, nếu mà đã thích ngủ như vậy thì hãy hưởng thụ tình thương của phụ thân ngươi trong giấc mộng đi.
"Cha, ta ra ngoài đi dạo."
Lâm Phàm đáp.
Lâm Vạn Dịch vừa mới định nói gì đó thì lại phát hiện ra mắt của tên tiểu tử này hình như tốt lên không ít, hắn còn nhớ rõ tối hôm qua hắn vốn muốn để cho tên tiểu tử này ngoan ngoãn ở nhà nên ra tay cũng không nhẹ.
Nhưng xem tình hình lúc này hình như vẫn không thể ngăn được quyết tâm ra ngoài của tên tiểu tử này.
"Thích khách tối qua làm chuyện gì?"
Lâm Vạn Dịch làm bộ hỏi, về phần đó là chuyện gì thì không ai có thể rõ ràng hơn hắn chuyện phát sinh tối qua, bởi vì hắn chính là thích khách a.
Lâm Phàm phẫn nộ nói: "Cha, ta nói chứ tên thích khách kia chính là một tên đần, chờ sau này có cơ hội ta thế nào cũng phải đánh cho tên đó thành đầu cẩu luôn."
"Đánh đến mức hắn phải quỳ xuống kêu cha gọi mẹ cũng không thôi."
"Điểm nộ khí+123."
Lời vừa nói ra xong, điểm nộ khí cũng liền vọt lên.
Lâm Phàm ngẩn người, điểm nộ khí này ở đâu có vậy, sau đó hắn nhìn sang lão cha mình thì phát hiện không có bất kỳ bộ dạng bất thường nào. Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, ta mắng chính là tên thích khách kia, thế thì ai lại đang tức giận vậy?
"Cha, tên thích khách kia chắc không phải là người đấy chứ?"
Lâm Phàm hỏi.
Lâm Vạn Dịch mặt không đổi sắc quở mắng: "Sao có thể, cha của ngươi còn chưa nhàn rỗi đến mức đi làm thích khách đâu chứ, ra ngoài đừng có gây chuyện phiền phức, nếu không trở về ta xử lỹ ngươi."
"Cha, tối qua lúc ăn cơm người không phải nói như thế, người nói bản thân ta trưởng thành rồi."
Lâm Phàm gấp gáp, lật mặt cũng quá nhanh rồi, lúc ăn ngon thì lời nói cũng đều dễ nghe. Sao mới qua một đêm mà lại thay đổi thành thế này.
"Hừ."
Lâm Vạn Dịch hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng rời đi.
"Thật là khó hiểu."
Lâm Phàm lắc đầu không biết phải làm sao, lời nói hiện tại lại chẳng giống tối qua tí nào, rốt cuộc là đã phát sinh ra chuyện gì vậy?
Thôi không nghĩ nữa.
"Cẩu Tử, biểu đệ, chúng ta ra ngoài dạo một vòng."
Lâm Phàm ra khỏi cửa, kế hoạch cho một ngày mới với nhiều chuyện tốt đẹp đại đa số đều phát sinh vào buổi sáng.
......
"Lão gia, công tử lại ra ngoài rồi?"
Ngô lão xuất hiện bên cạnh, hôm qua lão gia lại hành động tập kích công tử nữa.
"Hừ, cái khác thì không nói nhưng da mặt thì đúng là không tệ, vẫn còn mặt mũi mà ra ngoài được."
Lâm Vạn Dịch nói: "Tối nay diễn kịch với ta."
Ngô lão nghi hoặc dò hỏi: "Công tử có biết không ạ?"
"Ừm, nghịch tử này cũng không tính là ngốc, nó cũng biết nghi ngờ, bất quá nó vẫn còn non lắm."
Lâm Vạn Dịch cũng không ngờ tên nghịch tử này cũng nhìn ra được hoài nghi, trước khi chuyện vẫn chưa thành công thì hắn sẽ không để cho mình bị bại lộ. Không thích tu luyện phải không, lão tử nhất định bắt ngươi không tu luyện không được. Nếu vẫn không tu vậy thì cả đời này liền bị đánh cho tới già, tới khi vào quan tài mới thôi. Còn dám nói đem lão tử đánh cho quỳ đến kêu cha gọi mẹ sao, đúng là thứ hỗn trướng!
Ngô lão cười khổ, lão gia đây là muốn chơi cứng cùng công tử rồi, bất quá như vậy cũng tốt, có động lực thì mới nhanh tiến bộ. Nếu công tử đã có tiềm lực vậy thì bức bách một phen cũng là một chuyện tốt.
Trong thành.
"Cẩu Tử, ngươi có thấy hôm nay có gì khác không?"
Lâm Phàm hỏi.
Cẩu Tử nhìn xung quanh rồi lắc đầu nói: "Công tử, hình như không có gì khác a."
"Không đúng, ngươi tự nhìn lại xem, tất cả mọi người đều đang nhìn ta, có người còn cười nữa kìa, có phải gần đây bọn họ biết bản công tử làm nhiều chuyện tốt rồi không?"
"Vâng, chắc là như vậy đấy ạ."
Chắc chắn là không sai, nhất định là như vậy.
Lâm Phàm cũng không hỏi nữa, vấn đề này cũng không có gì đáng thảo luận cả, nguyên nhân cuối cùng hắn sẽ chính miệng nói ra, còn chưa nghĩ cẩn thận nữa.
Đi qua Thuần Hương Các, chưởng quỹ nhìn thấy Lâm công tử liền nhiệt tình chạy đến chào hỏi xem Lâm Phàm có muốn uống trà hay không.
Vừa mới sáng sớm thì uống trà cái gì chứ, hắn đang muốn đi ra ngoại thành xem xem.
"Biểu ca, lại là cái tên gia hỏa kia."
Châu Trung Mậu kéo tay áo Lâm Phàm chỉ về phía xa xa nói. Lâm Phàm nhìn theo hướng đó không ngờ rằng tại là tam công tử Lương gia.
Phía xa, Lương Dung Kỳ đem theo hộ vệ đang nhàn nhã đi dạo trong thành. Chuyện ngày hôm qua đã bị hắn quăng ra đằng sau đầu, hắn không dây vào với Tô gia được, nếu không thì trốn cũng không nổi. Về phần Tô Lam thì đợi sau này chỉ cần hắn có thực lực mạnh hơn, nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá vì đã quá ngang ngược.
Lương Dung Kỳ bước lướt qua Lâm Phàm liền phát hiện mắt trái của hắn bị sưng, còn có chút tím nữa, khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra nét cười miệt thị.
"Biểu đệ...."
Lâm Phàm vừa mới mở miệng nói thì đã nhìn thấy hai cánh tay của biểu đệ đang dang ra, đại bàng tung cánh lấy đà bay vút lên cao, chân phải đạp mạnh ra.
Lương Dung Kỳ mặt biến sắc bị đạp bay về phía sau.
"Chúng ta đi...."
Lâm Phàm có chút há hốc nhìn biểu đệ, sau cuối cùng cũng chỉ nói ra được ba chữ. Hắn không ngờ biểu đệ lại nóng nảy như vậy, hắn còn chưa nói gì thì biểu đệ đã xông lên rồi.
"Được, biểu ca."
Châu Trung Mậu đáp xuống đất nghe thấy biểu ca bảo đi, hắn cũng không muốn nán lại thêm.
Lâm Phàm không biết phải làm sao, lần này thật sự là không liên quan đến hắn a, hắn chỉ muốn nói mỗi câu "biểu đệ chúng ta đi thôi", thật sự không phải hắn muốn đánh người.
Nhưng biểu đệ quá xúc động, mới nghe được một nửa câu trước chưa nghe được nửa câu sau, bất quá nửa câu sau ngược lại rất hợp tình hợp cảnh, đích thực là cần phải đi.
Lương Dung Kỳ nằm trên mặt đất, trên nửa bên mặt còn in vết chân, máu mũi từ từ chảy ra. Sắc mặt âm trầm biến thành dữ tợn, trong phút chốc hắn đứng dậy quát lên với Lâm Phàm ở phía xa nói: "Lâm Phàm, ngươi có gan thì đứng lại đó cho ta, ta muốn lấy mạng ngươi."
"Nộ khí +333."
Lời vừa nói ra, Lâm Phàm vốn đã rời đi liền đứng lại, quay đầu nhìn. Hộ vệ bên cạnh Lương Dung Kỳ đang đỡ hắn đứng dậy.
"Đi, đi cho ta."
Lương Dung Kỳ lại quát lên.
Hộ vệ nhầm lẫn, vội đỡ Lương Dung Kỳ đi về phía Lâm Phàm bên kia, công tử nhà mình bị đánh thì chắc chắn không thể để yên như thế được, nhất định phải đòi về món nợ này.
Lương Dung Kỳ kinh hãi, đi về phía tên gia hỏa kia làm gì chứ, hắn liền hoảng hốt nói: "Chạy, chạy cho ta."
Các hộ vệ lại chạy nhanh lên.
"Ta..."
Lương Dung Kỳ muốn thổ huyết, cái đám hộ vệ ngu xuẩn, bổn công tử khiến các ngươi mang bổn công tử chạy sao, tất nhanh sau đó, Lương Dung Kỳ bị hộ vệ mang đến trước mặt Lâm Phàm.
Leng keng! Các hộ vệ rút đao, lưỡi đao sáng ngời chĩa thẳng về phía Lâm Phàm, chỉ chờ công tử hạ lệnh một tiếng liền xông lên chém đối phương.
"Ngươi có chuyện gì không?"
Lâm Phàm hỏi.
Lương Dung Kỳ dịch chuyển cổ họng, hắn biết rõ bản thân mình không phải là đối thủ, cho dù có những hộ vệ này bên cạnh thì cũng không có tác dụng gì cả. Đối phương dám đánh mình thì nói thêm những lời ngoan độc cũng không có tác dụng, nhưng không nói cũng không được vì bản thân mình chính là tam công tử Lương gia.
"Tại sao ngươi lại đánh ta?"
Lương Dung Kỳ vừa hỏi vừa đặc biệt lùi lại phía sau phòng khi bị đánh.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: "Đánh nhầm thôi, thực ra là ta đang muốn đi."
Lương Dung Kỳ giống như đang muốn mượn cớ rời đi liền nói: "Đánh nhầm vậy thì thôi, đi, chúng ta đi."
Nói như vậy nhưng trong lòng hắn đang rất phẫn nộ, nhưng người khôn thì phải biết tiến lùi, coi như ngươi giỏi, cứ đợi đó cho ta.
"Haizzz."
Lâm Phàm lắc đầu, "Sợ thật rồi sao."
Lương Dung Kỳ chưa đi được bao xa nghe thấy lời này, liền nắm tay chặt thành quyền, đáng chết!