Chương 44: Ngươi sợ không phải là ở bên cạnh xem sao. Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Lương Dung Kỳ đứng bên ngoài Lâm phủ nhìn một lúc lâu, trong lòng hắn đang nghĩ tên gia hỏa kia rốt cuộc là đang làm cái quái gì vậy. Người có bệnh về não mới đem lương thực của nhà mình phát cho người khác.
Hắn phân phó cho nô bộc theo phía sau mình đi kéo một thôn dân đến để xem xem, trong bao rốt cuộc có phải là đựng lương thực hay không. Thôn dân nhìn thấy Lương Dung Kỳ liền bị dọa sợ tới sắc mặt trắng bệch, tưởng rằng Lương gia lại muốn cướp đoạt lương thực của bọn họ.
Lương Dung Kỳ cũng lười để ý đến những thôn dân này, chỉ nhìn lương thực trắng bóng trong bao liền kinh hãi. Đúng là thật, não bị nhúng nước rồi sao, tên gia hỏa này cũng đích thực là một tên bại gia tử.
"Haha, đúng thật là ngu xuẩn, Lâm gia ơi là Lâm gia, xem ngươi còn chống đỡ được tới khi nào."
Lương Dung Kỳ âm trầm cười, đối với Lâm Phàm có ý kiến rất lớn. Không biết vì sao nộ hỏa trong lòng lại dâng lên.
"Điểm nộ khí +111."
.....
"Bổn công tử đã nói mà, sao lại cảm thấy có người đang giống như tức giận, thì ra là Lương gia tam công tử, vết thương trên mặt lành rồi lại đi ra ngoài tìm người đắc tội sao?"
Lâm Phàm phe phẩy quạt giấy trong tay mang theo biểu đệ từ trong phủ đi ra.
Các thôn dân cảm kích rơi lệ nhưng đối với Lâm Phàm mà nói thì đây chỉ là chuyện thường mà thôi, không đáng nhắc đến.
Lương Dung Kỳ nghe thấy thanh âm này thì trong lòng không khỏi liền cảm thấy hoảng hốt. Quá quen thuộc, cho dù có hóa thành tro thì hắn cũng sẽ không quên được.
"Ngươi muốn làm gì?"
Lương Dung Kỳ không tự chủ được mà lùi về phía sau, bất quá lúc hắn nhìn thấy người bên cạnh thì lại có thêm dũng khí. Hắn bị Lâm Phàm đánh cho đã hình thành cảm giác khiếp sợ, nên khi đi ra ngoài không mang theo nhiều người thì sẽ không có cảm giác an toàn.
Lúc này đứng bên cạnh Lương Dung Kỳ là một tên nam tử trung niên, tướng mạo phổ thông rất bình thường, lẫn vào trong một đám người thì cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.
"Biểu ca, đây là Võ giáo đầu của Lương phủ, rất mạnh."
Châu Trung Mậu khẽ nói.
Lâm Phàm nhàn nhã phe phẩy quạt, chẳng có tí mảy may nào để ý, cười nói: "Lương tam công tử, ta lại không đánh ngươi, ngươi sợ cái gì, đừng có căng thẳng như vậy chứ. Ra ngoài mang theo nhiều người cũng là một chuyện tốt, bất quá cũng không được tự tại, giống như bản công tử ta đây chỉ đem theo mỗi mình biểu đệ của ta cũng chẳng sao cả, ai muốn đánh ta thì cứ tới đi."
"Điểm nộ khí +123."
Lương Dung Kỳ đối với Lâm Phàm rất phẫn nộ, ấn tượng cực kì không tốt, không đánh ta?
Mấy lần trước là chó đánh ta chắc. Hắn thân là Lương gia tam công tử, lại có giáo đầu trong phủ đi theo bên cạnh nên hắn cưỡng ép bản thân phải trấn định.
"Ngươi tùy ý thì ta cũng tùy ý, Lâm công tử ngươi thế nhưng là một tay mạnh bạo, lương thực tích trữ của Lâm gia đều bị ngươi lấy ra phân phát hết rồi, ngay cả Lâm lão gia không nói gì sao?"
Lương Dung Kỳ âm dương quái khí nói.
Lâm Phàm cười: "Nói gì, có thể nói gì được, bổn công tử thân là đại công tử Lâm gia là người thừa kế duy nhất, vậy thì chính là gia chủ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không giống như một vài người nào đó giống máy móc, không dám phản kháng mà chỉ có thể nghe lời, một chút thú vị cũng không có."
Lương Dung Kỳ tức đến đỏ cả mặt, lời này ý tứ rõ ràng chính là đang nói hắn.
"Điểm nộ khí +66."
Lâm Phàm có chút chướng mắt, điểm nộ khí tăng quá ít, bất quá thôi vậy, muỗi có nhỏ hơn nữa thì cũng là thịt, có còn hơn không.
"Biểu đệ, chúng ta đi chỗ khác xem xem, biểu ca cảm thấy bầu trời hôm nay không yên ả rồi."
Lâm Phàm cảm thán nói.
Châu Trung Mậu ngẩng đầu có chút mờ mịt nói: "Vẫn tốt mà."
Lâm Phàm cười cười không nói thêm gì, mặc kệ Lương Dung Kỳ vẫn đang đứng một bên mà đi về phía xa.
"Gia hỏa đáng hận ngươi đợi đó cho ta, sẽ có một ngày ngươi phải hối hận." Lương Dung Kỳ phẫn nộ nhìn Lâm Phàm, tạp chủng, súc sinh, chó má, chỉ biết ức hiếp người khác. Bây giờ hắn đem những lời này ném ở đây, chỉ cần sau này hắn có thể trở thành gia chủ của Lương gia thì liền có thể tuyên chiến với Lâm gia, không chết thì không thôi. Cũng không biết lão cha mình sợ cái gì, không phải chỉ là một Lâm Vạn Dịch thôi sao, Viên Lương hai nhà liên hợp đảm bảo có thể hủy diệt được đối phương.
Trên đường phố.
"Biểu ca, chúng ta không về phủ xem một chút sao?"
Châu Trung Mậu hỏi, hắn cũng không biết biểu ca từ đâu lấy được nhiều lương thực như vậy, nếu là tối qua vận chuyển đến thì không thể nào có chuyện hắn không biết được, một chút động tĩnh cũng không có."
"Không phải chỉ là phát lương thôi sao, có gì đáng xem, không thú vị gì cả."
Lâm Phàm phất phất tay, những thứ này đều là thao tác ngoài định mức mà thôi. Mục đích cuối cùng chính là đối chọi với Lương gia, gặp phải kẻ không phục thì nhất định phải làm hắn.
"Lúc nãy ngươi nghe nói gì chưa? Lương thực trong lương khố của Lương gia trong một đêm toàn bộ đều biến mất."
"Thật hay giả vậy, ai mà có gan lớn thế được."
"Không biết, mau đi đến hiện trường xem xem."
Hai bình dân phổ thông lướt qua người, vội vội vàng vàng chạy về phía xa, chuyện lương khố lương gia bị trộm dẫn tới rất nhiều sự quan tâm của quần chúng.
"Biểu ca, chuyện này sao có thể, đối với bất cứ một nhà nào mà nói thì lương khố đều là nơi trọng địa, có rất nhiều hộ vệ trông giữ, muốn trong một đêm mà trộm đi thì đó là điều không thể."
Châu Trung Mậu có chút không tin.
"Có thể hay không thì cứ đi xem là biết ngay thôi."
Lâm Phàm vui vẻ, không biết người trong Lương gia đang tức thành cái dạng gì rồi, hắn sẽ lại được thêm bao nhiêu điểm phẫn nộ. Bất quá xem tình hình này thì cũng không có điểm nộ khí nào. Vậy thì rõ ràng đối phương vẫn chưa biết chuyện hắn làm cho nên điểm nộ khí vẫn chưa có.
Lương khố, Lương gia.
Lương lão gia sắc mặt âm trầm nhìn những bao lương thực trống không, trong lòng lão có một đoàn nộ hỏa đang thiêu đốt. Một tên nam tử đang ngửi ngửi hương vị trong không khí, đồng thời quan sát mọi tàn lưu ở các chỗ xung quanh, đôi mắt kia giống như là đôi mắt của một con chim ưng khóa chặt mục tiêu, có thể nhìn thấy thứ mà người khác nhìn không thấy.
Tổ Tường, cao thủ trinh thám của Lương gia chứ không phải người Lương gia, từ ngoại thành đến. Là người có khả năng từ một điểm dấu vết bất kì nào đó có thể đào ra được ngọn nguồn chân tướng.
Nhưng lúc này hắn cũng nhíu chặt mày, một lúc lâu sau hắn đứng dậy tiếc nuối nói: "Lão gia, tạm thời không có phát hiện bất kì cái gì khác thường."
Lương lão gia mặt lạnh, lương khố được trọng binh canh giữ sao có thể quái quái lạ lạ mà đem tất cả lương thực trộm hết thậm chí một chút động tính cũng không có.
Tổ Tường cúi đầu trầm tư khổ não. Đột nhiên dư quang trong mắt hắn quét tới một tia dịch thể sền sệt ở trong góc tường, sau đó hắn liền lập tức đi lên phía trước ngồi xổm xuống đem chỗ dịch thể kia cầm lên cẩn thận xem xét.
"Thế nào?"
Lương lão gia hỏi, lão hiện tại chỉ muốn tóm lấy tên đầu sỏ trộm lương thực rồi băm thây kẻ đó thành vạn mảnh.
Tổ Tường nhíu mi đưa lưỡi ra liếm thứ bùn dính dính này, đầu lưỡi phẩm vị đao, sau đó trực tiếp đưa cả ngón tay vào miệng, nhắm mắt lại.
"Lão gia, đây là dịch thể của giun đất."
Tổ Tường nói.
"Giun đất?"
Lương lão gia nhíu mày, hiện tại lương khố bị trộm thì có quan hệ gì với giun đất được.
"Đều không được động, tất cả mọi thứ ở đây đều không được động vào."
Tổ Tường bảo tất cả mọi người đứng yên tại chỗ sau đó đi tới chỗ bao bố bị cắn xé, cầm lên xem xét cặn kẽ. Xem một lúc lâu sau Tổ Tường mới nói: "Lão gia, có lẽ ta đã biết là ai làm rồi."
"Ai?"
Lương lão gia cấp bách hỏi.
"Trùng cốc."
Tổ Tường nói.
Lương lão gia nhíu mày, đối với trùng cốc có chút lạ lẫm.
Tổ Tường nói: "Lão gia, trùng cốc này thuộc về một loại thế lực, bất quá sau đó xảy ra một vài chuyện cho nên sớm đã bế cốc, năng lực của bọ họ đặc biệt kỳ quái, có thể khống chế điều khiển côn trùng, dịch thể lúc nãy là dịch thể của giun đất, mà vết tích cắn xé trên bao bố lại càng giống bị trùng cắn mà ra."
"Căn cứ vào sự suy đoán của ta thì chắc là có người điều khiển giun đất đào móc thông đạo, sau đó dùng côn trùng tới vận chuyển lương thực trộm đi."
"Bất quá đây là các suy đoán của ta, nếu dựa vào thực tế mà nói thì chuyện này căn bản là không có khả năng, muốn điều khiển côn trùng thì cần phải có nội lực liên tiếp cực mạnh, ở U Thành có thể dùng nội lực để làm chuyện này thì chẳng có được mấy người.
"Hơn nữa Trùng Cốc từ trước đến nay không truyền công pháp ra ngoài, người ngoài sẽ không thể biết cho nên chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì thì tạm thời vẫn chưa thể tìm ra được.
Nếu Lâm Phàm mà biết thì chỉ sợ sẽ phun máu ra mất. Mẹ kiếp, ngươi sao lại rõ ràng như vậy, không phải là từ hiện trường nhìn ra chứ.
"Phong tỏa thành, phong tỏa thành rồi tra xét cho ta."
Lương lão gia tức giận quát. Tổ Tường nói ra những lời này đối với hắn, hoàn toàn chính là chuyện ly kỳ không thể ngờ được.
Tổ Tường không nói gì thêm, nghi vấn bên trong rất nhiều nhưng hắn càng tin tưởng rằng có người dùng trùng cốc chỉ là không thể nào, ở U Thành không ai có đủ năng lực làm chuyện này.