Chương 51: Kỳ tâm có thể diệt Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
"Trời sáng rồi."
Lâm Phàm mở mắt ra, chẳng sợ ngồi xếp bằng một đêm không ngủ, nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi. Xem ra đây chính là năng lực sau khi tu vi cao lên. Hắn tháo lớp vải xô băng bó vết thương ra, vết thương đã lành lại như trong tưởng tượng.
"Công tử, không nghỉ ngơi thêm sao?"
Cẩu Tử bưng bồn nước tới, hầu hạ Lâm Phàm súc miệng, rửa mặt. Lâm Phàm lau lau mặt.
"Không có gì nghỉ ngơi tốt, càng không có chuyện gì."
Cổng Lâm Phủ.
Sắc mặt Viên lão gia khó coi đến cực hạn, Viên Thiên Sở đi theo bên cạnh cũng lạnh mặt.
Lương Dung Kỳ nói: "Viên lão gia, người xem việc này, đúng là vô pháp vô thiên, theo ý nhi tử sự việc kho thóc bị cướp lần này tuyệt đối là Lâm Phàm gây nên, trừ hắn ra thì không còn người nào khác."
Sáng nay xảy ra chuyện lớn, kho lương Viên gia trống rỗng. Lúc ba người trông coi kho lương tỉnh dậy, đã phát hiện kho lương không một hạt thóc, bị dọa đến co cẳng chạy mất, từ đó mất tăm mất tích.
Nếu như trở về thông báo thì không cần nghĩ cũng biết kết quả rồi. Lão gia đang trong cơn giận rất có thể sẽ ngay tại chỗ giết chết chúng. Đây còn là do thị vệ canh gác bên ngoài kho lương chạy đến thông báo.
Họ nhìn thấy ba huynh đệ bên trong mở cửa kho lương ra đều nói trong nhà có việc gấp, lúc đi ra khuôn mặt còn lộ rõ nụ cười, được một khoảng cách nhất định liền co cẳng chuồn mất. Tốc độ rất nhanh, đến ngựa cũng không chạy nhanh bằng bọn họ. Sau đó trong lòng bọn họ hiếu kỳ liền tiến vào kho lương, bọn họ bị cảnh tượng bên trong dọa đến nỗi tê liệt ngã xuống đất. Vừa bò, vừa chạy ngay về thông báo.
Mẹ nó.
Ba cái tên này tại sao chạy nhanh như vậy, thì ra trong kho lương trống rỗng, tối hôm qua bọn chúng đều nuốt hết số lương thực không thành.
Còn tại sao Lương Dung Kỳ lại ở cùng Viên lão gia, nói đến có chút thú vị. Lương Dung Kỳ có thể khẳng định kho lương bị cướp là do Lâm Phàm làm. Nhưng cũng không loại trừ khả năng do Viên gia làm, cho nên hắn mới sắp xếp người canh chừng ở Viên gia, cuối cùng biết được kho lương Viên gia cũng bị cướp, không kịp chờ đợi chạy đến nhà Viên gia.
Hắn vỗ ngực nói, Viên lão gia, kho lương hai nhà chúng ta đều bị trộm , chỉ có Lâm gia không bị trộm, như vậy đủ để chứng minh việc trộm kho lương nhất định có quan hệ với Lâm gia. Bây giờ chúng ta nên đến Lâm gia đòi họ giải thích, yêu cầu Lâm gia mở kho lương tiếp thu kiểm tra.
"Tam công tử, sự tình còn chưa có chứng cứ không nên quá xúc động."
Mặc dù Viên lão gia bây giờ rất tức giận, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Lương Dung Kỳ xúc động như vậy, một mực khẳng định là do Lâm gia làm. Đây chẳng phải là muốn hắn cùng Lâm gia phát sinh xung đột sao.
"Cha, Lương huynh nói cũng không phải không có đạo lý."
Viên Thiên Sở nói ra.
Sự nhận biết của hắn đối với Lâm Phàm không nhiều lắm. Lương Dung Kỳ nhiều lần bị Lâm Phàm làm cho bẽ mặt, đối với hắn cùng chung kẻ địch, cho nên hắn vẫn là đứng về phía Lương Dung Kỳ.
Viên lão gia liếc nhi tử một cái, ngu xuẩn, không có đầu óc.
Trong phủ.
"Cẩu Tử, chuẩn bị một chút, hôm nay sắp có việc lớn phát sinh."
Cẩu Tử vô cùng khâm phục công tử nhà mình. Mỗi ngày đều ra ngoài lang thang, không phải ức hiếp bách tính, mà chuyên môn tập trung đối phó hai nhà Viên Lương. May mắn lão gia nhà mình đủ lợi hại, có thể trấn áp được nếu không thật đúng là xảy ra đại sự rồi.
"Vâng, công tử."
Cẩu Tử chờ mong chuyện không biết chuyện mới mẻ gì sẽ đến trong hôm nay, cũng không biết ai sẽ gặp xui xẻo. Hắn còn hoài nghi tên thích khách đáng ghét kia, khẳng định do hai nhà Viên Lương phái tới, chính là vì công tử một mực để bọn hắn kinh ngạc.
Ra khỏi hậu viện, vốn định xuất phủ, không nghĩ đến già trẻ Viên gia, còn có Lương Tam công tử tới.
Lâm Phàm cười “ha ha", trực tiếp dò hỏi: "Mặt trời hôm nay có chút chói mắt, các ngươi tới nhà của ta làm gì?"
Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt.
Lâm Phàm còn chưa nói gì, điểm nộ khí liền đánh tới.
"Điểm nộ khí +66."
Ít như vậy, không cần nhìn cũng biết, khẳng định là Lương Dung Kỳ.
Ngay cả khi bị đánh mấy lần, tuyến phòng thủ trong lòng còn chưa sụp đổ, không thể không nói công tử thế gia da mặt thật dày, chuyện như thế này thật đúng là tàn phá không nổi.
Lương Dung Kỳ siết chặt nắm đấm, mắt đều đỏ lên, nhưng hắn cũng chỉ cười lạnh nghĩ tới sự tình xảy ra ngày nay.
Đồ chó, đợi lát nữa ngươi sẽ biết tay ta.
Hắn có thể thề với trời, thậm chí lấy lão cha hắn ra thề, việc kho lương bị trộm tuyệt đối là Lâm gia làm, nếu như không phải, hắn nguyện ý để lão cha bị thiên lôi đánh, chết không yên lành.
Viên Thiên Sở nheo mắt, mặc dù không có động tác gì, nhưng trong lòng cũng có lửa giận đang thiêu đốt.
"Phàm nhi, không được vô lễ."
Lúc này Lâm Vạn Dịch đi tới.
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc Hai nhà. Viên Lương đến Lâm Phủ làm gì? Hắn tạm thời vẫn chưa biết chuyện kho lương Viên gia bị trộm.
Kho lương Viên gia vừa bị trộm, Lương Dung Kỳ gấp không chờ được cùng Viên gia đến nhà Lâm gia đòi lời giải thích.
Viên lão chắp tay nói: "Lâm huynh, sáng sớm đã đến quấy rầy, xin hãy lượng thứ."
"Không sao."
Lâm Vạn Dịch trầm tư, đến đây vì chuyện gì? Trừ khi là nghịch tử này lại làm chuyện gì không thành. Không thể nào.
Lương Dung Kỳ không nhịn được, đứng ra nói: "Lâm lão gia, sáng nay kho lương Viên gia cũng giống Lương gia bị trộm đến một hạt thóc cũng không còn".
Lâm Vạn Dịch ngây người, cái gì?
Kho lương bị trộm?
Lương gia bị trộm cũng coi như thôi, hiện tại ngay cả Viên gia cũng bị trộm. Hắn nhìn về phía tên nghịch tử, chỉ thấy nghịch tử kia mặt mũi tràn đầy vô tội, giống như mọi chuyện đều không biết.
Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ không tin tưởng tên nghịch tử này có thể làm ra những chuyện đó. Nhưng gần đây xảy ra một số việc, không thể không khiến hắn hoài nghi, nghịch tử có chỗ giấu giếm làm hắn không biết rõ thủ đoạn của nghịch tử này.
Lâm Phàm lắc đầu, tiếc nuối nói: "Ôi! Rốt cuộc là kẻ mất trí nào làm vậy? giống như trừ hại cho dân, không đúng, nói sai rồi, là điên cuồng đến cực điểm, vô pháp vô thiên, đây chẳng phải là ị trên đầu Viên lão gia ư, còn tiện tay đem giấy chùi đít ném lên mặt, thật quá đáng."
"Điểm nộ khí +88."
"Điểm nộ khí +222."
Viên Thiên Sở giận dữ trừng Lâm Phàm, tên khốn kiếp, nói lời đó thật sự là quá đáng, như muốn châm lửa thổi gió vậy.
"Mèo khóc chuột giả từ bi, làm bộ làm tịch."
Lương Dung Kỳ khinh thường nói.
"Lương Tam công tử, ngươi nói có chút quá đáng, bản công tử làm sao lại giả từ bi, lại làm bộ làm tịch thế nào, đây là bản công tử đang đồng tình tiếc nuối cho việc Viên gia gặp phải. Ngươi không biết nói chuyện thì đừng nói, tránh để cho người nghe cảm thấy không có ý nghĩa."
Lâm Phàm không cho Lương Dung Kỳ một chút thể diện nào.
Tiểu tử này chính là quái thú, quái thú thích bị nhục mạ, suốt ngày từ sớm đến tối thích đến kiếm chuyện.
"Điểm nộ khí +88."
Lương Dung Kỳ rất phẫn nộ, sau đó nói: "Kho lương Viên Lương hai nhà chúng ta đều bị trộm, Lâm gia lại không bị trộm, vấn đề trong đó sợ là không cần nói rõ nhỉ."
Lâm Vạn Dịch không để ý tiểu tử Lương Dung Kỳ vắt mũi chưa sạch này mà ngược lại là đang nghĩ, thủ đoạn của nghịch tử kia có chút lợi hại. Trong vòng một đêm đã trộm sạch kho lương Viên gia. Lấy nhiều lương thực như vậy để làm gì, giữ lại qua mùa đông không được. Đừng hỏi làm sao xác định như vậy, liếc mắt một cái là nhìn thấu, trừ nghịch tử này ra còn có thể là ai.
"Lời này nghe lên sao cảm thấy quái lạ đâu, giống như nói Lâm gia ta đã ăn trộm kho lương nhà các ngươi vậy."
Lâm Phàm nói ra, sau đó quay đầu.
"Viên lão gia, ta khuyên ngươi phải cẩn thận người bên cạnh, cố ý châm ngòi ly gián là muốn đoạt mạng người, ai biết có phải là Lương gia cố ý giấu đi kho lương chính mình, rồi lại giấu đi kho lương nhà ngươi. Sau đó đến lừa gạt ngươi, để ngươi mắc câu. Phải cẩn thận đó."