Chương 56: Hóa ra ngươi là người như vậy! Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Lương Dung Kỳ hoàn toàn không ngờ, Viên lão gia lại xuất hiện ở đây. Nửa đêm không tạo người với tiểu thiếp, lại ngồi xổm trông cửa thành làm hắn trở tay không kịp.
Phải làm sao đây?
Bây giờ bản công tử rốt cuộc phải làm sao?
Chẳng biết tại sao, Lương Dung Kỳ lại có chút hối hận làm chuyện này, hắn thật sự không ngờ được Viên lão gia sẽ canh hắn ở đây. Không ổn, hắn nghĩ đến một khả năng, tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu của họ Lâm kia, hắn đào hố rồi đợi mình tự nhảy xuống đây mà.
Trong phút chốc, mạch suy nghĩ của Lương Dung Kỳ rất loạn, thậm chí rất là hối hận. Vì sao mình lại có lòng tham mà mạo hiểm vận chuyển lương như vậy, rốt cuộc làm sao lại có suy nghĩ này chứ. Không đúng, chuyện này căn bản không liên quan đến mình, là thị vệ bên cạnh hắn bảo hắn làm, hắn là bị mê hoặc tâm trí, đây căn bản không thể trách hắn được.
"Viên... Viên lão gia, sao người lại ở đây?"
Lương Dung Kỳ muốn giữ cho mình trấn định nhưng trấn định không nổi, tay chân hắn đều đang phát run.
Viên lão gia híp mắt nhìn Lương Dung Kỳ, nói: "Kho lương Viên gia ta bị trộm, ta ở đây kiểm tra xe qua đường, có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề, chuyện này khẳng định không có vấn đề gì cả, vậy Viên lão gia, người tra xét tiếp đi, ta đi trước đây."
Lương Dung Kỳ muốn bỏ chạy.
"Không vội."
Viên lão gia cản đường, nói "Hiền chất, giờ là nửa đêm canh ba, ngươi không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngược lại mang thị vệ vận chuyển đồ vật, đâu là muốn vận chuyển cái gì đâu?"
Lương Dung Kỳ nuốt nước bọt cười nói: "Không có gì, thật sự không có gì cả, chỉ là một chút đồ vật đơn giản thôi."
Roạt! Năm ngón tay Viên lão gia thọc vào trong bao, ngay lập tức từng hạt từng hạt lương thực ào ào tuôn ra.
"Xong đời rồi."
Cả người Lương Dung Kỳ run rẩy, phảng phất như bị phát hiện bí mật kinh người.
"Ha ha."
Sắc mặt Viên lão gia từ từ trầm xuống, nói: "Hiền chất, đây là đồ vật đơn giản mà ngươi nói sao?"
"Đây...."
Sắc mặt Lương Dung Kỳ trắng bệch, không biết nên nói gì cho phải.
Viên lão gia bước lên trước, nắm một nắm lương thực, siết chặt, lương thực từ kẽ tay lão rơi vãi xuống, nói:
"Hiền chất, số lương thực này là của Viên gia ta có phải không, nửa đêm canh ba còn nghĩ chuyển đi, là sợ bị phát hiện đúng không?"
Lão thật không ngờ kẻ trộm lương thực sự lại là Lương gia.
Lúc ban ngày, Lâm Phàm nói với lão những chuyện này, lão nhớ trong lòng, chẳng qua lúc đó vấn đề cần phải nghĩ quá nhiều. Nếu Lâm gia cố ý muốn khơi lên mâu thuẫn của hai nhà Viên Lương, rồi ngồi làm ngư ông đắc lợi thì sao, cho nên lão mới chưa hành động.
Đợi sau khi rời đi, lão mới phái thị vệ theo dõi, không nghĩ đến thật đúng là vậy. Nếu bọn họ muốn hãm hại Lương gia, lão sẽ vạch trần âm mưu lớn này, nhưng hiện tại xem ra chính là Lương gia trộm, nếu không sao lại vận chuyển lương lúc nửa đêm.
"Viên lão gia, đây là có người muốn hãm hại ta a."
Lương Dung Kỳ hoảng hốt sau đó gào nói: "Chính là hắn, nhất định là hắn, là Lâm Phàm muốn hãm hại ta, là hắn muốn hãm hại ta."
Viên lão gia không muốn nói nhiều lời vô ích, nói: "Đi, thông báo cho Lương lão gia, bảo hắn tới kho lương Viên gia nói rõ ràng cho ta."
"Vâng, lão gia."
Thị vệ đáp.
Lương Dung Kỳ nghe thấy lời này, cổ họng giống như bị ai đó bóp nghẹt, ánh mắt nhìn phía thị vệ kia, lại phát hiện ra tên thị vệ đầu óc thông minh kia đang chảy mồ hôi lạnh từ trên trán xuống, như nghĩ đến sắp xảy ra sự tình cực kì đáng sợ vậy.
U Thành đêm nay không hề yên tĩnh. Trời đã sáng, Lâm Phàm lười biếng tỉnh dậy, duỗi thân vặn eo, ngáp một cái.
"Cẩu Tử, người đâu."
Lâm Phàm hướng ra bên ngoài lớn tiếng gọi.
Cẩu Tử bưng chậu rửa mặt đi vào, Lâm Phàm súc miệng, rửa mặt một phen rồi tùy ý hỏi: "Tối qua U thành có xảy ra chuyện gì không?"
Đây là lúc kiểm chứng xem Viên lão gia có ngộ tính hay không. Nếu không có ngộ tính thì chỉ có thể nói bị trộm là đáng đời. Hắn đã nói rõ ràng như vậy, nếu lão thật sự không có ngộ tính, không cách nào cảm thụ được lời nói của bản công tử, thì chỗ lương thực kia chỉ sợ là mất sạch rồi.
"Công tử, tiểu nhân cũng không biết.”"
Cẩu Tử lắc đầu, hắn chưa ra khỏi phủ, đến nỗi đêm qua bên ngoài xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không biết được.
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Cũng không biết biểu đệ của ta lúc nào mới trở về."
Đều đã đi hai ngày rồi, nhớ, lúc này thật sự là nhớ.
"Công tử, giáo đầu đi Vị Hà, bây giờ chắc cũng đã đến Vị hà rồi, làm xong việc trở về ít nhất cũng mất khoảng bốn năm ngày."
Cẩu Tử nói, nếu như tất cả mọi chuyện có thể thuận lợi như đã nói thì đích thực chỉ cần bốn năm ngày là đủ rồi.
"Vị Hà."
Lâm Phàm trầm tư một lúc, hắn biết U Thành là một nơi rất nhỏ, thành trì hẻo lánh, nhưng lại cất giấu bí mật không muốn người biết, những điều này đều là hắn tự suy luận ra. U Thành tam đại thế gia, Viên, Lương, Lâm ba nhà thuộc ba thế gia lớn mạnh nhất ở U Thành. Nhất là Lâm gia, thực lực của lão cha thâm sâu khó lường, đến hai nhà Viên Lương còn phải khiếp sợ lão cha mình. Ở đây nhìn thì có vẻ không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng Lâm Phàm nhìn ra, vấn đề trong đó rất lớn, tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Hắn nghĩ đến mức đau đầu, liền không muốn tiếp tục nghĩ nữa.
"Ơ...! Ối mẹ nó!"
Lâm Phàm chấn kinh, đêm qua ngủ một giấc, điểm nộ khí trong thông báo của tiểu phụ trợ đã nhiều đến mức này rồi sao.
Điểm nộ khí: 4716. Tốc độ tăng thật kinh khủng, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Gia hỏa Lương Dung Kỳ kia bị phát hiện rồi bị hung hăng đánh cho một trận, sau đó đem nộ khí tặng đến trên người mình chắc.
Đến đại sảnh không thấy Lâm Vạn Dịch đâu, hắn liền hỏi thị vệ: "Cha ta đâu?"
Thị vệ nói: "Thưa công tử, mới sáng sớm lão gia đã ra ngoài rồi ạ, nghe nói là Lương gia xảy ra chuyện nên đã đến Lương gia rồi."
Thị vệ cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm vui vẻ, xem ra thực sự thành công rồi, ngộ tính của Viên lão gia cũng không tệ, không phí công hôm qua hắn phân tích vớ vẩn một phen.
"Cẩu Tử, chúng ta đi, đến Lương gia."
Bữa sáng cũng không ăn liền vội vàng chạy đến Lương gia, chuyện náo nhiệt thế này sao có thể thiếu hắn.
Đại sảnh Lương gia.
Lương Dung Kỳ quỳ dưới đất, trên mặt còn mang theo vết thương, những vết thương kia là do tối qua bị đánh mà thành. Lúc này Lương Dung Kỳ cảm thấy mình rất oan uổng, khóe mắt đều có nước mắt.
"Cha, ta thực sự bị hãm hại, lương thực của Viên gia không phải ta trộm."
Lương Dung Kỳ gào khóc, sau đó nhìn về phía sáu tên thị vệ, nói: "Người không tin thì có thể hỏi bọn chúng, lương thực thật sự không phải ta trộm."
Hiện tại hắn chẳng khác nào chó cùng đường, cả người đều không tự nhiên, có khổ mà nói không ra.
Tên thị vệ được Lương Dung Kỳ cho rằng “thông minh” kia, run lẩy bẩy cúi đầu không nói. Hắn không thể nói lương thực không phải công tử trộm, càng không thể nói hắn bảo công tử vận chuyển lương, nếu không hắn chính là một tên tội đồ mê hoặc công tử, vì để giải quyết ổn thỏa chuyện này, hắn chắc chắn sẽ bị biến thành con cừu thế tội, ai mà lại không muốn sống, bọn hắn cũng muốn giữ mạng sống.
"Ngươi câm miệng cho ta."
Lương lão gia tức giận quát, sau đó nói: "Viên huynh, chuyện này ta cũng không biết rõ nội tình, tất cả đều do tên nghịch tử này làm ra, ta nhất định sẽ cho huynh một cái công đạo."
Lương lão gia vô cùng thất vọng với đứa con này, xem xem nó đã gây nên chuyện gì đây. Ngươi muốn trộm thì phải trộm sạch sẽ một chút, đừng để người khác nắm đuôi, bây giờ người lẫn tang vật đều đủ, còn có thể nói được gì nữa.
Nếu chỉ bị phát hiện ở trong kho lương thì còn dễ nói, chỉ cần nói rằng có người đổ tội hãm hại, khơi lên mâu thuẫn giữa hai nhà là được rồi. Nhưng hiện tại ngươi còn đặc biệt nửa đêm canh ba tìm sáu tên thị vệ và sáu chiếc xe ngựa vận chuyển lương thực ra ngoài thành, đầu óc ngươi bị lừa đá rồi có phải không!
"Lương tam công tử, thì ra ngươi là người như vậy."
Lúc này Lâm Phàm từ bên ngoài bước vào, trong lời nói xen lẫn một loại chua xót, còn có một chút đau lòng. Kịch sắp bắt đầu rồi, điểm nộ khí cũng chuẩn bị tăng rồi.