Chương 62: Đây là một người hung ác. Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Trên đường trở về, Cẩu Tử vẫn không hiểu vì sao công tử lại đến thăm Lương Dung Kỳ, hai người không phải là có mâu thuẫn sao? Càng nghĩ càng khó hiểu, có lẽ đây là phương thức giao lưu giữa các thế gia với nhau.
"Lâm huynh xin chờ một chút."
Lúc này Lương Dịch Sơ đang từ phía xa đi đến, bên cạnh còn có một người đi cùng, hiển nhiên là Tổ Tường đệ nhất trinh thám của U Thành. Đây cũng là người từ bên ngoài tới U Thành.
Lâm Phàm cười nói: "Thì ra là Lương huynh, không biết huynh có chuyện gì?"
Đại ca này của Lương Dung Kỳ ngược lại có chút khí chất, tâm tính tốt, làm người cũng coi như là không tệ.
"Không có chuyện gì, chỉ là thấy Lâm huynh cũng nhàn hạ nên muốn trò chuyện vài câu, huynh hiện tại có bận gì không? Nếu không bận thì chúng ta đến Thuần Hương Các uống vài ly."
Lương Dịch Sơ cười nói, sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Ta mời khách."
"Được!"
Lâm Phàm đáp, dù sao mỗi ngày trôi qua cũng không có việc gì làm ngoài chơi bời lêu lổng, có người mời ăn cơm uống rượu mà lại không cần hắn tiêu tiền, quá đã.
Thuần Hương Các.
Chưởng quỹ sắp xếp chỗ ngồi cho hai vị công tử xong thì cảm thấy nghi hoặc, đúng là kỳ quái. Quan hệ của đại công tử Lương gia với Lâm Phàm sao lại tốt như vậy? Không phải tam công tử Lương gia và Lâm Phàm đang rất gay gắt với nhau sao? Người làm lão đại đã không giúp tam đệ mình báo thù thì chớ lại còn cùng kẻ địch nâng ly cười nói, khó hiểu, thật sự quá khó hiểu.
Lâm Phàm và Lương Dịch Sơ khen qua khen lại đối phương một phen cũng coi như là nói chuyện vui vẻ.
Trên bàn cơm, Tổ Tường không lúc nào ngừng nhìn chằm chằm Lâm Phàm, từ hai chân chầm chậm nhìn lên, dường như đang muốn tìm cái gì đó. Gã giỏi nhất chính là phát hiện dấu vết, đặc biệt ở phương diện tâm lí học thì càng có trình độ cao. Lúc phát hiện chuyện kho lương Lương gia bị trộm, gã chưa hề hoài nghi đến Lâm Phàm, nhưng dựa vào tình huống sau này, gã phát hiện giữa chuyện này và Lâm Phàm hình như có liên quan. Lời của Lương tam công tử nói, người khác có lẽ không tin nhưng gã nghe vậy thì phân tích trong lòng một chút thì đích thực là có khả năng. Hoặc cũng có thể nói Lương tam công tử không hề nói dối, những lời đó đều là thật.
"Vị huynh đệ này từ lúc gặp mặt cho tới giờ đều luôn quan sát ta, ta có vấn đề gì à? Không sao, có gì thì huynh cứ nói thẳng, con người ta nguyện ý tiếp nhận tất cả ý kiến của người khác." Lâm Phàm hỏi. Người ngồi bên cạnh Lương Dịch Sơ ánh mắt kỳ quái, nhìn đến mức hắn cũng có chút rợn tóc gáy. Nếu không phải đối phương nhìn cũng có vẻ bình thường thì hắn đã hoài nghi đối phương có phải đang muốn đánh mông hắn hay không rồi.
Tổ Tường cười nói: "Lâm công tử hiểu lầm rồi, ta chỉ là cảm thấy tướng mạo của công tử bất phàm nên nhìn nhiều thêm một chút thôi."
"Ha!" Lâm Phàm thấy thú vị nói: "Thì ra huynh còn biết xem tướng, không tệ, không tệ, lúc nhỏ có một vị sư bá nói với ta rằng diện tướng của ta giữa trán đầy đặn, địa các phương viên, mũi cao thẳng như núi hướng trời, đầu mũi tròn không lộ lỗ mũi, không nghiêng không lệch, tục xưng là mũi rồng. Mà những người có mũi rồng này đều là những người thông minh trí tuệ, đa tài đa năng, tài phú muôn vạn. Vị sư bá kia nói cũng thật chuẩn, hoàn toàn đúng như ta bây giờ."
Nét cười trên mặt Tổ Tường dần cứng lại, nói cái gì vậy, chỉ là một câu nói khách sáo thôi mà lại có thể kéo ra thêm được những lời như kia sao. Lương tam công tử thua cũng không oan.
Lương Dịch Sơ cười nói: "Lâm huynh, vậy huynh thấy tướng ta thế nào?"
"Ừm...." Lâm Phàm trầm mặc một chút, nói: "Không tệ, mũi của ngươi tuy không phải là mũi rồng nhưng cũng là dáng mũi vương giả, tục xưng là mũi mũi chó, lớn lên mà có mũi này thì đã được định là người có số hưởng vinh hoa phú quý sống lâu trăm tuổi, có cơ hội đến thì Lương huynh nhất định phải nắm thật chắc đó."
"Hahaha."
Lương Dịch Sơ cười, tuy biết những lời Lâm Phàm nói chỉ là chém gió, nhưng mọi người chém gió qua lại cũng có thể tăng thêm cảm tình đôi bên, không phải sao? Những chuyện Lâm huynh làm hắn vỗ tay tán thưởng không ngừng, thuế nông điền, chuyện phát lương đều là những chuyện mà người bình thường không làm được, không có sự kiên quyết thì thật sự không dám làm.
Tổ Tường lắc đầu không nói, công tử của tam đại thế gia ở U Thành so với những thế gia ở ngoài kia hữu hảo hơn nhiều. Y từ những thế gia thành trì lớn kia đến với U Thành xa xôi này không phải bởi vì tài năng không đủ mà là những nơi đó quá nguy hiểm, tranh đoạt giao đấu quá kịch liệt. Mỗi ngày không máu chảy thành sông thì không phải là tranh đoạt của thế gia rồi. Đang đêm ngủ ngon thì đột
nhiên có đao quang kiếm ảnh chém tới, suýt chút nữa thì cái mạng nhỏ cũng không còn. Càng làm cho Tổ tường không cách nào nhịn được nữa chính là khi đêm xuống, đang thả lỏng tâm thái cùng nữ tử phong tình vạn chủng đạt tới cao trào thì có hàng vạn bộ binh xông vào thành, một tia hàn quang tập kích đến dọa cho y hồn bay phách lạc. Từ đó không còn ý chí mạnh miệng mà chỉ muốn rời khỏi nơi tứ phía tranh đấu và nguy cơ trùng trùng đó, tìm một nơi an tĩnh sống qua ngày mà thôi.
Thần sắc Tổ Tường lúc này có chút u ám, sau đó y từ trong hồi ức tỉnh lại liền phát hiện Lâm Phàm đang nhìn chằm chằm y, ánh mắt còn có chút gì đó không đúng lắm.
"Ngươi là nam nhân có chuyện cũ đây." Lâm Phàm uống một ngụm rượu, thong dong nói. Biểu cảm nhớ lại chuyện cũ của đối phương rất giống hắn lúc trước, chỉ có nam nhân có tâm sự mới có thể thấu hiểu lẫn nhau.
Tổ Tường ngại ngùng cười, chuyện cũ? Chắc chắn là nam nhân có chuyện cũ, có một vài chuyện nếu không tự mình trải qua thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Những ngày tháng đó, người bình thường thật sự không thể nào nắm được. Tranh đấu của bàng nhiên hào môn không chỉ là thấy máu không đâu, mà còn là muốn mạng người nữa.
Tam đại thế gia của U Thành tranh đấu đối với y cũng chỉ coi là đánh nhau vặt vãnh, vì tìm thêm chút lạc thú cho cuộc sống mà thôi. Chỉ dựa vào chuyện lương khố lần này, nếu như chuyện xảy ra ở những thế gia kia thì không chỉ những thủ vệ canh giữ kho bị giết mà cả nhà họ cũng phải bị chon theo, làm gì được giống như ở đây, chỉ bị đánh cho tàn phế chứ không mất luôn cái mạng.
Tổ Tường cười cười, đột nhiên bên ngoài, trên không trung có một đạo ánh sáng màu xám lóe qua, sắc mặt y khẽ biến.
"Lâm công tử, những ngày gần đây tốt nhất là đừng ra khỏi phủ."
Lời này vừa nói ra khiến cho mọi người đều mờ mịt không hiểu.
"Sao vậy?"
Lâm Phàm hỏi, hắn có chút nghi hoặc, lời đối phương vừa nói hắn nghe không hiểu gì cả.
Lúc này Tổ Tường ngược lại có chút kinh ngạc, Lâm Phàm thân là công tử của Lâm phủ vậy mà lại không biết những chuyện này, lúc hắn vừa định nói ra thì bên ngoài đường phố đã náo nhiệt.
Có tiếng vó ngựa truyền tới. Lâm Phàm nhìn ra ngoài thì thấy biểu đệ đã trở về, liền vội vàng ghé vào lan can vẫy tay gọi: "Biểu đệ..."
Châu Trung Mậu diệt hà phỉ trở về, đồng thời cướp sạch luôn tiền tài của bọn hà phỉ đựng đầy bốn rương lớn, có rất nhiều kỳ trân dị bảo, hắn còn đặc biệt mang về cho biểu ca một thứ. Giải quyết xong mọi chuyện hắn liền suốt đêm trở về, vó ngựa không ngừng nghỉ chỉ vì lí do duy nhất là có thể nhanh chóng quay về U Thành.
"Biểu ca."
Châu Trung Mậu nhìn thấy biểu ca ở trên lầu thì giơ tay ra hiệu cho đội ngũ dừng lại, sau đó hắn liền nhảy xuống khỏi ngựa, phân phó cho thủ hạ mang đồ đem về Lâm phủ, còn mình thì đi thẳng vào Thuần Hương Các.
"Biểu đệ, đệ ra ngoài lâu như vậy biểu ca rất nhớ đệ, thế nào rồi, không gặp phải nguy hiểm gì chứ?" Lâm Phàm hỏi.
Châu Trung Mậu cười hiền lành nói: "Không có nguy hiểm gì, một chút cũng không có, chủ yếu là lộ trình có chút xa, nếu không ta đã về từ lâu rồi."
Tổ Tường ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, hắn biết người trước mắt này đã giết rất nhiều người, huyết vị tụ lại không tan đi, người bình thường khó có thể ngửi ra được. Đây là một người hung ác.