Chương 71: Biểu ca, người ở đâu! Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
"Viên công tử, ngươi và Lâm công tử không có mâu thuẫn gì giữa hai người chứ?"
Vương Vân Phi hỏi.
Viên Thiên Sở trả lời: "Không có mâu thuẫn."
Đây là những lời nói không đúng sự thật, làm quái nào mà không có mâu thuẫn.
Hắn không muốn nói cho Vương Vân Phi, mâu thuẫn giữa bổn công tử và tên khốn đó trước giờ vẫn tồn tại, thậm chí hận không thể giết chết tên khốn này, thật sự quá đáng ghét.
"Làm sao có thể."
Vương Vân Phi kinh ngạc nói: "Nếu như không có mâu thuẫn, vậy sao ta có cảm giác Lâm công tử đang đi về hướng của chúng ta?"
Viên Thiên Sở quay đầu lại, quả nhiên thấy Lâm Phàm đang đuổi theo ở phía sau.
"Biểu đệ, ngươi chạy lên trước đi, chạy lên trước mặt của hắn ấy, để Âm Ma đối với gia hỏa này, hắn đi đâu ngươi theo đó."
Lâm Phàm dặn dò nói.
Không ngờ rằng tên tiểu tử này chạy nhanh thật, nếu không phải mắt hắn nhạy bén, rất có thể bị tên kia trốn thoát mất. Viên Thiên Sở lặng người đi, không lẽ đụng quỷ rồi, sao lại gặp thể loại này chứ. Tuy rằng chúng ta có mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn này tạm thời chưa biểu hiện trên rõ trên khuôn mặt kia mà.
Đặc biệt là hôm nay, bổn công tử ăn một bữa cơm gặp được ngươi, nhìn tình huống bây giờ, giống như là đuổi theo không bỏ, chuyện này khiến cho người ta lạnh cả sống lưng.
Lúc này, Chu Trung Mậu đã đi chắn phía trước Viên Thiên Sở, sau lưng hắn là Âm Ma đang nhìn chằm chằm ra sau.
Khuôn mặt Âm Ma không biểu cảm, hắn cảm giác chính mình rất đáng thương.
Con mắt của Viên Thiên Sở và Âm Ma nhìn nhau, loại cảm giác đó làm cho người ta không chút thoải mái, hắn biến đổi phương vị, muốn tránh đi con mắt của Âm Ma nhưng Chu Trung Mậu theo sát lấy, một mực để Âm Ma trong tầm mắt của bọn chúng
Mẹ kiếp!
Chó má!
Thật là quá đáng lắm luôn!
Điểm nộ khí +123.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên, nhìn về phía đông rồi nhìn về phía tây biểu hiện rất tùy hứng giống như không biết sự việc gì xảy ra.
Quả nhiên có phản hồi của điểm nộ khí, hôm nay chuyện gì cũng mặc kệ, cứ việc theo sát Viên Thiên Sở. Cuộc sống thật vô vị phải tự tìm cho mình một niềm vui thú mới được. Điểm nộ khí tăng thêm cũng được, tuy rằng không nhiều nhưng cũng là sự khởi đầu tốt.
Viên Thiên Sở cố nén lửa giận trong lòng, đi đến phía trước Chu Trung Mậu nói: "Ngươi có thể đừng đứng trước mặt bọn ta hay không?"
Chu Trung Mậu quay đầu lại nói: "Đường là của nhà ngươi sao? Ta đứng ở đâu thì có quan hệ gì với nhà ngươi?"
Một câu trả lời làm ứ nghẹn Viên Thiên Sở đang muốn đánh người. Nhưng tự biết đánh không lại Chu Trung Mậu nên chỉ có thể nhịn lấy.
Vương Vân Phi từ Dung thành đi đến U thành, cũng không phải là tới chơi, Viên công tử và Lâm gia công tử hai người có mâu thuẫn, hắn không ra mặt hòa giải mà là lấy thân phận là ngươì quan sát để xem. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Đứng bên ngoài quan sát mới có thể xem được càng rõ nét hơn.
"Xem như ngươi lợi hại."
"Vương công tử đi theo ta, chúng ta đi bên này."
Đánh không lại ngươi, ta tránh đi còn không được sao.
Hắn đã biết kết cục của Lương Dung Kỳ, chính là chọi cứng với Lâm Phàm, kết quả bị hắn hành hung nằm bên đường, sau đó liền cái rắm cũng không đánh được, thuộc loại đánh vô ích.
Hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra trên người hắn.
Chu Trung Mậu thấy bọn chúng chuyển biến phương hướng, sao có thể để bọn chúng chạy trốn được, biểu ca đã dặn dò rồi bất luận như thế nào cũng phải đi theo đám bọn chúng, không thể để mất dấu. Cho nên hắn lấy toàn bộ tinh thần hết sức chăm chú nhìn chằm chằm mục tiêu. Nếu như đây là điểm số của diễn xuất thì hắn chỉ đạt điểm không. Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra đây là cố ý đi theo đối phương, chẳng có chỗ nào là trùng hợp gặp.
Lịch kịch!
Đột nhiên!
Viên Thiên Sở thấy hoa mắt, một bóng ảnh hiện xuất hiện ngay trước mặt bọn chúng tới rất nhanh như cơn lốc. Giống như có một thứ đồ gì ở trước mặt bọn chúng lắc lư lay động.
Chu Trung Mậu quay lưng về phía hai người, Âm Ma đứng gần sát khuôn mặt hai người, tứ chi bị cắt đứt, Âm Ma trần truồng không có gì khác biệt so với đống phân.
"Á! Đây là nơi nào, ta làm sao có thể tới nơi này."
Chu Trung Mậu giả vờ không thấy được hai người Viên Thiên Sở. Lắc lư cái thân, trái xem phải xem giả vờ không thấy phía sau còn có hai người.
Điểm nộ khí + 233.
Viên Thiên Sở nắm chặt song quyền, nói: "Chu Trung Mậu ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ta đang đi tìm biểu ca ta."
Chu Trung Mậu nói.
"Biểu ca ngươi ở phía sau."
Viên Thiên Sở chỉ vào nơi xa cái tên khốn kiếp đó, đây là cố ý rõ ràng nhằm vào hắn. Vậy mà dùng như vậy thủ đoạn ti tiện này.
"Ôh!"
Chu Trung Mậu kêu một tiếng xem như trả lời, vẫn như lúc trước trái xem phải nhìn, không có ý định muốn rời đi.
Viên Thiên Sở thật muốn nổi trận lôi đình, nói: "Ta đã nói biểu ca ngươi ở đằng kia, ngươi còn đang tìm cái gì?"
Chu Trung Mậu trả lời: "Ta đang tìm biểu ca ta."
Được rồi, mẹ kiếp các ngươi cố ý chọc giận chúng ta đúng không?
Được rồi, coi như các ngươi gieo hiểm thì có một ngày sẽ gặp báo ứng.
Hắn thật không nghĩ tới đi ra ngoài gặp phải sự việc như thế này, sao trước đây không nhìn ra tên khốn này lại đê tiện như thế chứ.
"Viên công tử không nên phẫn nộ, chúng ta tránh đi là được rồi."
Vương Vân Phi nói.
Viên Thiên Sở đè nén lửa giận trong nội tâm, lộ ra nụ cười nói: "Tốt, Vương công tử mời người đi theo ta."
Đây là Vương gia công tử Vương Vân Phi ở Dung thành đến U thành, đáng lẽ ra phải tiếp đãi thật tốt. Không nghĩ đến vậy mà gặp được loại chuyện này, hoàn toàn mất nhã hứng của hắn, càng là phá hắn tiếp đãi Vương công tử.
Càng nghĩ càng thấy tức giận.
Điểm nộ khí + 333.
Vốn chỉ là Chu Trung Mậu đi theo đám bọn hắn, thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt. Nhưng càng về sau, cho dù bọn hắn đi đâu, Lâm Phàm cũng theo tới cùng, căn bản không có ý buông tha.
Viên Thiên Sở sắc mặt đỏ lên, đây là bị chọc tức. Đồ chó nhà ngươi ăn no không có việc gì làm à, sao lại vác cái thứ biến thái này đi theo vậy chứ.
Hay vẫn là nói đi ra ngoài không xem lịch. Đánh thì khẳng định không thể đánh, có đánh cũng đánh không lại. Có hạ tiện cũng không hạ tiện bằng đối phương, vậy còn có thể làm sao!!!
"Lâm Phàm, ngươi thật quá đáng."
Viên Thiên Sở sắc mặt tối sầm lại, trước kia chỉ có biểu đệ ngươi một người lưng mang cái đống phân buồn nôn này tới trước mặt chúng ta, bây giờ đến lượt ngươi cũng gia nhập hàng ngũ này.
Lâm Phàm quay đầu lại, nghi ngờ nói:
"Viên huynh, sao lại là nhà ngươi? Ta đang tìm biểu đệ ta có liên can gì tới ngươi?"
Em gái ngươi…..
"Chu Trung Mậu, ngươi đang tìm ai?"
Viên Thiên Sở hơi thở nhấp nhô nói.
"Ta đang tìm biểu ca nhà ta."
Chu Trung Mậu nói.
Thế giới yên lặng rồi, Viên Thiên Sở mím chặt môi, hít sâu một hơi, nhất định phải ổn định tâm thái, bằng không có thể bị hai người này chọc cho tức chết. Các ngươi mắt mù hết rồi à, người thì ở ngay bên cạnh còn nói với ta đi tìm đối phương, sao không vào nhà xí mà tìm phân.
Cẩu tử cạn lời, công tử nhà mình thật biết cách chơi mà. Nhìn xem Viên gia công tử đã bị chọc cho tức đến bốc hỏa lên rồi
Vương Vân Phi thở dài, hành vi này nếu như ở Dung thành sợ là bị đánh chết rồi, năm lần bảy lượt tới khiêu khích Viên Thiên Sở, những thứ này không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là hắn cũng ở đây, cái đồ buồn nôn kia cứ đi theo bọn hắn, đây chẳng khác nào khiêu khích.
Vương Vân Phi mở miệng nói: "Lâm công tử, tại hạ là Vương gia Vương Vân Phi ở Dung thành, các người làm như vậy có chút quá đáng."
Nếu đã như vậy, hắn cũng chỉ có thể tự giới thiệu để giải vây cho Viên Thiên Sở. U thành là địa phương xa xôi, nghèo khó, thiếu thốn tài nguyên. Nghe thế hệ trước nhà mình nói U thành tam đại thế gia, Lâm gia rất là cường đại, không nên dễ dàng trêu chọc. Nhưng mà đối với hắn mà nói cho dù có cường đại như thế nào cũng chịu thiên lệ hạn chế, phát triển không tới bên ngoài thì có cường đại đến chỗ nào được
"Biểu đệ, ngươi ở đâu?"
Lâm Phàm kêu lớn, một chút cũng không để tâm, có bá đạo
"Biểu ca, người ở đâu?"
Chu Trung Mậu và Lâm Phàm giống nhau, rất là mê mang.
Hai người căn bản không có để ý tới Vương Vân Phi.