Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Muốn Nghịch Thiên A

Chương 75: Kịch bản này không giống so với ta tưởng tượng!

Chương 75: Kịch bản này không giống so với ta tưởng tượng!
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Lâm Phàm dẫn theo biểu đệ tiến vào từ cửa sau, ban ngày ban mặt mang đại bảo kiếm tới, hành vi này quả thật quá hiểm ác. Sau lưng còn cõng theo Âm Ma đang mê mang.

Dẫn ta tới nơi này làm gì?

Giết ta luôn đi được không?

Ta bị các ngươi tra tấn không còn hình người nữa rồi, thân là Âm Ma chỉ có hắn ăn thịt người, chưa từng bị người đối xử như thế.

"Biểu ca, nhiều gian phòng như vậy, chúng ta làm sao biết chính xác là ở phòng nào?"

Chu Trung Mậu hỏi.

Hồng Tụ Các chính là thanh lâu lớn nhất U thành, gian phòng đông đảo, muốn tìm được hai người thật sự là vô cùng khó khăn.

"Đừng nóng vội, tỉ mỉ nghe thử có có phát hiện âm thanh đặc thù gì không?"

Lâm Phàm giơ tay ra hiệu giữ yên lặng. Chu Trung Mậu định thần, lắng nghe tỉ mỉ, dần dần bên tai có tiếng âm thanh truyền đến.

"Aaaaaaaaaaa!"

Biểu đệ phát ra âm thanh tiêu hồn thô kệch và có chút nhỏ nhẹ.

Ngay sau đó, lại có thanh âm truyền đến.

"Aaaaaaaaaaa!"

Lâm Phàm nhìn thấy biểu đệ bày ra khuôn mặt trắng bệch, nói: “Biểu đệ, ngươi làm sao thế?”

Chu Trung Mậu nói "Biểu ca, đệ đang nghe âm thanh, vừa rồi có âm thanh truyền vào trong tai đệ."

Người khác nghe không được nhưng nội lực hắn thâm hậu, lỗ tai rất thính, cho dù âm thanh có nhỏ nhẹ đến mấy cũng nghe được rõ ràng.

"Âm thanh này nói cái gì?"

Lâm Phàm hỏi.

Chu Trung Mậu nghe rất tỉ mỉ, sau đó hé miệng, đi theo truyền tới thanh âm học tập.

"Ân, a, ân a, ân a, ân a. . ."

Lâm Phàm: "?"

"Thôi đủ rồi, đừng nói nữa."

Lâm Phàm lập tức ngăn cản biểu đệ học những âm thanh này, mẹ kiếp nhanh như vậy đã làm được rồi, xém chút nữa cũng cương cứng lên.

"Đi, chúng ta đi tìm nơi phát ra âm thanh này."

Hai người lén lén lút lút, không đúng, cũng không phải lén lén lút lút, mà là có chút quang minh chính đại. Nơi này chính là thanh lâu không tính là cái gì.

Trong phòng! Viên Thiên Sở đang ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt thanh tịnh, không có thay đổi. Thế nhưng hành động cái yết hầu hoạt động lên xuống đã bán đứng hắn. Trước mắt hắn các nữ tử thanh
lâu đang khiêu vũ, tư thế vũ đạo khêu gợi người, biến hóa thay đổi, các loại tư thế mê hoặc người đơn giản đã bày ra trước mắt.

"Cái này. . . Đây không phải là giao lưu văn học mà ta muốn."

Viên Thiên Sở cảm thấy cổ họng khô rát, muốn uống nước, quá khiêu gợi người. Hắn không nghĩ rằng nữ tử thanh lâu mặc y phục nửa trên là trong suốt lại có sức hấp dẫn như vậy, so với những nữ tử
hắn đã gặp đúng là có vô cùng sức hấp dẫn.

Lúc này, cách vách có tiếng thở dốc truyền đến, trong lòng Viên Thiên Sở cảm thấy ghê tởm, mẹ kiếp đúng là đã làm tới rồi. Cái gì mà công tử Vương gia, quả thật đúng là mặt người dạ thú.

"Viên công tử, tới nằm trên giường để thiếp hầu hạ người."

Nữ tử thanh lâu đi đến bên người Viên Thiên Sở, mùi phấn thơm trên người nàng tỏa ra, làn da đụng chạm vào, trong chớp mắt làm cho hắn cứng lên.

Viên Thiên Sở nói: "Ta tới là để giao lưu văn học."

Lúc này hắn muốn vững tinh thần chút. Nhưng thân thể thành thật không nghe theo lý trí, trực tiếp bị thanh lâu nữ tử kéo đi đến bên giường. Khẩu thị tâm phi, tâm hươu ý vượn, trái tim nhỏ cũng bắt
đầu nhảy lên.

Thanh lâu nữ tử cười nhẹ nhàng, nói: "Viên công tử, người là muốn đi giao lưu văn học? Ngài có thể sắm vai đại văn hào, mà tiểu nữ tử có thể sắm vai nữ tử đáng thương ngưỡng mộ công tử."

Viên Thiên Sở kinh ngạc đến ngây người.

Trời đất!

Không ngờ lại có kiểu chơi như thế này, kích thích như vậy luôn.

Phía trên nóc nhà

Lâm Phàm và Chu Trung Mậu vốn định phá cửa tiến vào, nhưng nghĩ đến động tĩnh có chút lớn, sợ là không đạt được yêu cầu trong lòng, cho nên chuẩn bị theo nóc nhà nhập thủ tiến hành giáo dục
một phen. Lật một tấm ngói lên tình hình trong phòng ngay lập tức đập vào mắt, ngược lại không giống màn xấu hổ kia.Viên Thiên Sở nâng chén rượu, ngẩng đầu, tình cảm dồi dào ngâm một bài thơ.
Nữ tử thanh lâu ngồi một bên trong mắt đều là những ngôi sao nhỏ.

Cả người khẽ nâng cằm, lộ ra mê luyến sắc, sau đó chậm rãi đến gần Viên Thiên Sở, nói: "Viên công tử, người thật đúng là có tài hoa, bài thơ này thật sự là rất đẹp, tiểu nữ nghe toàn thân đã phát
nóng rồi, chỉ có dựa vào gần ngài mới có thể thoải mái một chút."

Viên Thiên Sở không chút động tĩnh, khẽ đẩy thanh lâu nữ tử ra, nói: "Tiểu thư, kính mời người tự trọng."

Tình cảnh bày ra chân tâm.

Điều này làm cho Viên Thiên Sở cảm thấy có một loại cảm giác không giống nhau. Lúc này hắn chính là hóa thân thành tài tử có học thức, bởi vì tài hoa quá mức xuất chúng, nữ tử yêu thương nhung

nhớ, nhưng hắn không có động tĩnh, sắm vai chính nhân quân tử không vì sắc đẹp mà thay đổi.

"Tình huống như thế nào?"

Lâm Phàm nhìn thấy tình huống không giống như những gì hắn biết. Đã nói là đi dạo thanh lâu, bắt đầu đóng cọc.

Thế nào lại là tình huống này.

Hắn đặt lại viên ngói lại chỗ cũ, cùng biểu đệ nhẹ chân nhẹ tay đi đến một gian phòng khác. Nhấc viên ngói lên, tình hình bên trong giống so với suy nghĩ của Lâm Phàm, ba thân thể dây dưa cùng
một chỗ với nhau, âm thanh không ngừng phát ra. Bên này thành thật hơn rất nhiều so với Viên Thiên Sở, mang súng xung trận, chiến đấu đẫm máu. Âm thanh rên rỉ càng lúc càng cao hơn, hoàn toàn
che khuất luôn “một tiếng động nhỏ”.

Chu Trung Mậu hỏi: "Biểu ca, bây giờ chúng ta làm cái gì?"

Hắn cảm giác biểu ca gây chuyện có chút phức tạp. Vương Vân Phi chính là công tử Vương gia, địa vị tất nhiên không thấp, thật muốn đùa bỡn đối phương nhưng lại không có đường lui. Đồng thời
còn tạo thêm một địch nhân, kỳ thực theo lý mà nói, người sáng suốt nhất sẽ chọn bỏ qua, không muốn chọc quá mức.

Nhưng tình hình bây giờ của biểu ca, rõ ràng là chọc đối phương, chẳng lẽ hắn lại để cho biểu ca thất vọng. Không phục thì xử lý hắn, còn nếu gặp chuyện không may thì đợi khi gặp chuyện hãy nói
tiếp.

Lâm Phàm suy nghĩ nhìn về phía Âm Ma, nó bị ánh mắt này nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, cảm giác giống như không có chuyện tốt phát sinh, hắn giờ đã không còn hi vọng với chuyện đồng loại đến
cứu hắn nữa rồi.

Động tĩnh ở rừng rậm Đông Giao, Âm Ma cảm nhận được có người đi đến rừng rậm Đông Giao đại khai sát giới giết chết Âm Ma. Giữa bọn chúng đều có một loại liên hệ tâm trạng. Đêm hôm đó hắn
cảm nhận được có vô số m Ma truyền đến sự hoảng hốt, giống như gặp phải một sự việc bất thường đáng sợ nào đó.

Ánh mắt Lâm Phàm chuyển hướng từ người của Âm Ma, hắn tiếp tục nhấc tấm ngói lên. Tại U thành đi theo con đường này sợ là không dừng nổi, không gây chuyện thì không có điểm nộ khí.

Lúc này, Âm Ma rất mê mang, tên này đang muốn làm gì?

Nội lực bên trong cơ thể Lâm Phàm lan tràn ra ngoài kéo thành sợi tơ bao vây lấy Âm Ma, sau đó chậm rãi theo nóc nhà thả xuống. Vương Vân Phi ở trên giường đánh nhau với nữ tử thanh lâu người
ngã ngựa đổ, tình hình chiến đấu dị thường kịch liệt. Giường gỗ không ngừng phát ra thanh âm “kẽo kẹt, kẽo kẹt”, đung đưa qua lại.

Âm Ma cảm giác một chút không ổn.

Vương Vân Phi dốc sức đung đưa, trước mắt có ảo ảnh, hắn không để ý, tưởng rằng một nữ tử thanh lâu khác trêu đùa, trực tiếp hai lời không nói kéo lấy m Ma hôn. m Ma ngay tại chỗ mộng rồi, con
mắt trợn rất lớn.

Tình hình gì vậy?

Loài người bây giờ đến Âm Ma cũng không tha sao?

"Aaaaaaaaaaaa!"

Thanh âm hoảng sợ bạo phát chính là nữ tử thanh lâu người đang bôi thứ gì lên thân thể Vương công tử, chuẩn bị trợ giúp cho phục vụ hạng nhất, khi thấy Vương công tử cưỡng hôn Âm Ma, nàng ta
thất thanh kêu to.

Nhất là Âm Ma kia bày bộ dáng dữ tợn, nàng ta sợ đến mức ngất xỉu đi.

Vương Vân Phi trong lòng rất khoái trá, hắn tưởng rằng thân thể nữ tử thanh lâu kia không chịu nổi sự cường mạnh của hắn, cho nên đã trực tiếp gào thét lên, nhưng sao cảm giác mùi vị ở ngực này
thật khó ngửi, còn nữa chiếc răng của đối phương sao có cảm giác sắc nhọn ở đầu lưỡi, hắn mở to mắt ra trong chốc lát, hoảng hồn và hét lên một tiếng, đôi mắt trợn tròn ngất luôn tại chỗ.

Nữ tử thanh lâu bị Vương công tử đè ở trên thân thể cũng thét lên mộng tiếng, đồng thời cũng ngất xỉu tại chỗ.

Trên nóc nhà.

Lâm Phàm có chút ngơ ngác, kịch bản này có chút không giống so với hắn tưởng tượng, tất cả đều đã hôn mê, vậy ai cho hắn điểm nộ khí đây?

Tỉnh đi, tỉnh lại đi chứ!

Ít nhất ngươi cũng phải biết là ai đã làm ngươi hôn mê đã!




Trang 39# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch