Chương 80: Đây là cao thủ, thực sự là một cao thủ. Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Hậu viện.
Lâm Phàm trải qua những ngày mà người thường không thể hưởng thụ được, nằm ở đó ăn hoa quả, nhàn nhã tự tại.
Cẩu Tử ngồi xổm ở bên cạnh phe phẩy cái quạt, đoạn thời gian gần đây hắn rõ ràng phát hiện công tử nhàn đến hoảng sợ, hình như còn có một vài thứ không quen lắm ở cuộc sống hiện tại.
"Công tử."
Ngô lão đi đến nhìn thấy công tử nằm ở đó, bước lên nói:
"Lão gia bảo người thu xếp một chút rồi đi gặp khách"
Lâm Phàm đang nằm đến là thoải mái thì nghi hoặc hỏi: "Gặp ai?"
Vị lão đại nào đến Lâm gia mà phải cần hắn đích thân đến gặp mặt, thời tiết hôm nay vô cùng nóng bức, đang nằm thoải mái, ăn hoa quả ướp lạnh, còn có Cẩu Tử ở bên cạnh quạt cho, sung sướng như vậy thì ai mà còn muốn động nữa.
"Lý gia tiểu thư ở Dung Thành đến rồi."
Ngô lão nói: "Công tử, người nghe lời lão hủ thu dọn một chút rồi đi nhanh đi, nếu không lão gia sẽ tức giận đó."
Lâm Phàm rất kháng cự cuộc hôn sự này.
Mẹ kiếp, đây là ma chướng mà tất cả con cháu trong hào môn thế gia vĩnh viễn không thể thoát khỏi được sao?
Hắn vẫn thật sự không tin chuyện này.
"Ngô lão, lão nói xem có phải lão cha của ta vội vàng quá rồi không, ta vẫn còn nhỏ mà."
Lâm Phàm nói.
Ngô lão thản nhiên nhìn công tử nhà mình.
Nhỏ á? Thực sự là không nhìn ra.
"Công tử, lão gia phân phó rồi, người vẫn cứ nên thu xếp một chút rồi qua xem sao, đừng chọc cho lão gia giận, thành hay không vẫn còn là vấn đề nhưng không thể để Lâm gia mất mặt được."
Ngô lão nói.
Lão ngược lại là hy vọng hôn sự này sẽ có thể thành, công tử tuổi tác không còn nhỏ nữa, cần có một hậu nhân mới có thể để lão gia yên tâm được, cho dù ngày nào đó chết đi thì cũng không còn gì hối tiếc.
Lâm Phàm suy ngẫm, có thể nắm chắc hay không thì phải xem lần này rồi, mạo hiểm và lợi ích cùng tồn tại.
"Ngô lão, lão nói xem nếu ta đột nhiên chạy mất thì hậu quả có nghiêm trọng hay không?"
Lâm Phàm hỏi.
"Công tử, tốt nhất là người đừng nghĩ như vậy, nếu không hậu quả sẽ khó mà đoán được, tính khí lão gia bạo phát rất lớn, hơn nữa lão gia cũng rất xem trọng chuyện này, nếu công tử thực sự muốn làm như vậy, sau này...."
Ngô lão lắc đầu thở dài không nói hết câu, coi như là lưu lại cho công tử một chút thấp thỏm, một chút suy nghĩ. Công tử đã hỏi như vậy thì đã nói lên rằng lão nghĩ không sai, công tử vẫn là công tử lúc trước, không có thay đổi gì cả. Đã lớn đến thế này rồi mà còn nghĩ ra mấy cái không thực tế.
Lâm Phàm không biết phải làm sao, xem ra chạy cũng không chạy được, bị Ngô lão dọa cho như vậy cũng thật sự không dám bỏ chạy. Tính toán bước lợi đầu tiên của việc bỏ chạy Là điểm nộ khí, bất quá chỉ sợ chẳng kiếm được bao nhiêu, đồng thời nếu chạy rồi thì sau này phải làm sao, còn có thể không quay lại sao?
"Ta biết rồi."
Lâm Phàm nói.
Trong lòng Cẩu Tử rất tò mò, không biết đối tượng kết thân với công tử có bộ dạng như thế nào.
Ngô lão gật đầu rời đi.
"Cẩu Tử, chuẩn bị đi gặp mặt người ta thôi."
Lâm Phàm nói, hắn thật sự phục rồi, không ngờ rằng còn có thể giết đến tận cửa như vậy, con mẹ nó hắn còn chưa đồng ý hôn sự này, có thể không cần gấp như vậy có được không?
Đối phương chắc chắn là không gả được ra ngoài, nếu thực sự gả đi được thì cũng sẽ không gấp gáp như vậy.
Trong phủ, Lâm Vạn Dịch tự mình tiếp đón Lý Chi Tú, từ đầu đến chân đều nhìn một lượt cảm thấy rất vừa lòng với nàng dâu tương lai này, ngay lập tức lộ ra một nụ cười rất hiếm thấy.
Thúy Lan đứng phía sau lưng tiểu thư, không có bất kỳ động tĩnh dị thường nào, cho dù trong lòng có rất nhiều chỗ không thoải mái nhưng cũng tuyệt không biểu hiện ra ngoài. Tình cảnh hiện tại không phải là chỗ cho một thị nữ như nàng có thể hỗn xược.
Hơn nữa nàng cũng không có chỗ nào bất mãn với Lâm gia, gia chủ Lâm gia rất khách khí và hữu hảo với tiểu thư nhà mình. Hoàn cảnh của Lâm gia cũng không tồi, nếu như tiểu thư thực sự đồng ý thì nàng cũng cảm thấy không sao cả, chỉ là sẽ không để cho tiểu thư phải chịu khổ thôi.
"Chất nữ, giữa ta với cha ngươi có tới mười mấy năm giao tình, năm đó còn nói đùa là sau này sẽ trở thành thông gia, không ngờ chỉ một câu nói đùa như vậy lại có thể trở thành sự thật rồi."
Lâm Vạn Dịch cười nói.
Đương nhiên nói ra những lời này cũng chỉ đều là chém gió cả thôi, lão nào có nói như thế với Lý lão gia bao giờ, lúc trước chưa phát sinh mâu thuẫn đã là tốt lắm rồi. Hiện tại nói những lời này toàn là nói khoác mà thôi.
"Bá phụ, cha ta cũng thường nói với ta những chuyện của người và bá phụ lúc trước."
Lý Chi Tú nói.
"Ha ha."
Lâm Vạn Dịch cười nói: "Rất tốt, rất tốt, nếu như tiểu tử kia nhà ta có thể lọt vào mắt ngươi thì từ nay về sau, có thể thay đổi cách xưng hô được rồi."
Lão thật sự là mười phần hài lòng với nàng dâu tương lai này, tu vi không tệ, bộ dạng lại xinh đẹp, còn về phần tính khí hung dữ thì đó không phải là vấn đề, không dữ thì sao có thể áp chế được tên nghịch tử kia. Lão cũng chẳng nghĩ muốn tìm một nàng dâu nhẫn nhục chịu đựng, tìm người như vậy về làm gì được cơ chứ?
"Cha, ta đến rồi."
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của Lâm Phàm.
Tất cả mọi người ngồi bên trong đều hướng mắt ra ngoài cửa. Lâm Vạn Dịch có một loại xúc động muốn đánh cho tên nghịch tử này một trận, cảm thấy ngữ khí tên nghịch tử có vài phần tùy tiện, muốn phá hỏng chuyện này thì nhất định phải đánh chết nó.
Điểm nộ khí +123.
Trong lòng Lâm Phàm kinh ngạc, lại có điểm nộ khí tăng lên, đây là chuyện gì vậy, hình như hắn còn chưa động vào ai mà. Thôi vậy, tăng điểm nộ khí cũng là một chuyện không tệ.
Đối với chuyện hôn nhân đột nhiên đến này thì hắn là muốn từ chối, tuyệt đối không thể tự đẩy mình vào hố lửa được.
"Cũng không tệ lắm."
Thúy Lan thì thầm, vừa thấy công tử Lâm gia thì tự nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, chỉ là có chút khiến nàng không vui đó là, trong tay Lâm công tử còn cầm đồ gì đó vừa đi vừa ăn, giống như là chẳng xem chuyện hôn sự này ra gì.
Điểm nộ khí +12.
Lâm Vạn Dịch híp mắt, sắc mặt lạnh dần, nếu như không phải Lý tiểu thư đang ở đây thì lão đã mắng cho một trận rồi.
Ăn mặc cũng coi như là tạm được không làm mất mặt.
Trong tay Lâm Phàm cầm một cái bát sứ, trong bát sứ là hoa quả, cầm một miếng nhét vào miệng rồi nói: "Cha, tìm ta có việc gì?"
"Phàm nhi đến rồi a, vị này là tiểu thư Lý gia."
Lâm Vạn Dịch cười nói.
Xưng hô sao lại biến thành Phàm nhi rồi, làm người ta có chút lạnh gáy.
Lý Chi Tú ngồi yên mặt không biểu cảm, lúc Lâm Phàm quan sát đánh giá nàng thì nàng cũng quan sát đánh giá lại Lâm Phàm, nhìn bộ dạng thì đích thực giống như lời Thúy Lan nói, còn có chút bại hoại.
Bại hoại không phải là vấn đề gì, nàng cần tìm chính là kẻ bại hoại như vậy, thậm chí còn là loại người không ôm chí lớn. Nếu như rất vô dụng vậy thì càng tốt.
Lâm Phàm híp mắt, từ trên xuống dưới đánh giá Lý Chi Tú một lượt, đẹp thì đúng là đẹp thật, bất quá xinh đẹp thì có thể câu dẫn nam nhân sao?
Đó là chuyện không thể nào.
"Ồ, Lý tiểu thư, xin chào, ăn chuối không?"
Lâm Phàm lấy một quả chuối từ trong đĩa hoa quả đưa đến.
Ngón tay Lâm Vạn Dịch run run, nghịch tử ngươi là ma quỷ sao?
Lần đầu gặp mặt ngươi lại nói với người ta chuyện này.
Điểm nộ khí +233.
Lâm Phàm ngạc nhiên, cái quỷ gì vậy, sao lại tăng điểm nộ khí nữa rồi, không phải chỉ là mời người ta ăn quả chuối thôi sao, sao lại tức giận như vậy?
Hắn còn chưa chuẩn bị đại chiến với đối phương ở đây đâu. Mặc kệ là đại chiến tới trình độ như thế nào thì kẻ đen đủi cuối cùng vẫn chính là hắn mà thôi.
Lý Chi Tú nghĩ rất đơn giản, nàng đã có thể xác định được rằng lời đồn không phải là vô căn cứ, công tử Lâm gia này đích thực là có chút vô dụng, bất quá đây là chuyện tốt, là chuyện tốt nhất mà nhân sinh của nàng có thể tự làm chủ.
"Chất nữ, con trai ta hắn...."
Lâm Vạn Dịch muốn giải thích một phen nhưng Lý Chi Tú căn bản không cho lão cơ hội nói tiếp, ngược lại nói ra một câu khiến Lâm Vạn Dịch kinh ngạc ngồi yên một chỗ.
"Bá phụ, ta đồng ý."
Lý Chi Tú nói.
Lâm Vạn Dịch ngây người: "Ngươi nói cái gì?"
"Cha."
Lý Chi Tú đứng dậy dập đầu quỳ bái.
Lâm Phàm cũng kinh ngạc không kém, tốc độ này cũng quá nhanh rồi thì phải, con mẹ nó đến xưng hô cũng thay đổi luôn rồi.
Lâm Vạn Dịch không ngồi nữa mà đứng thẳng người lên, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, sau đó vội bước lên phía trước: "Tú nhi, mau đứng dậy đi."
Kinh hỉ này đến thật sự là quá nhanh, cho dù là lão cũng có chút không thích ứng được.
Lâm Phàm kinh hãi nhìn Lý Chi Tú, đây là cao thủ, một cao thủ mưu mô, mới lần đầu gặp mặt còn chưa nói được đến câu thứ ba thì đã từ gọi bá phụ chuyển sang thành gọi cha rồi.
Đây căn bản là không cho hắn cơ hội trả đòn mà, cho dù hiện tại hắn nói không đồng ý thì chỉ sợ là cũng không có tác dụng gì, nói không chừng còn bị lão cha đánh cho một trận.