Chương 82: Phụ thân dễ gọi như vậy sao? Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Hậu viện.
Lâm Phàm và biểu đệ bí mật mưu đồ với nhau, việc này khí thế hung hiểm có vạn quân cũng địch không nổi. Dũng mãnh thẳng bước, mạnh mẽ xông tới, không thể kháng cự. Mấu chốt vấn đề chính là đối phương có lão cha đại thần tọa trấn, thế lực của hắn đơn mỏng so với đối phương nên rất khó đối kháng.
Châu Trung Mậu nói: "Biểu ca, bá phụ đã đồng ý rồi thì người nên làm như vậy, nếu để cho bá phụ biết sợ không giải quyết dễ như vậy đâu."
Hay nghe lời bá phụ nói đồng ý đi.
Lâm Phàm đập nhẹ đầu Châu Trung Mậu nói: "Không dễ giải quyết, cũng phải giải quyết, sao ta có cảm giác ngươi hy vọng biểu ca ta bị đẩy vào hố lửa thế? Ngươi đứng ở phe nào?"
Châu Trung Mậu lắc đầu, có chút bất lực nói: "Biểu ca, đệ đương nhiên đứng ở phía của người rồi."
Tâm tình Lâm Phàm có phần hòa hoãn, nói: "Thế là đúng rồi, nếu đệ không đứng về phía ta, tim của ta thật sự bị đệ làm tổn thương rồi."
Lý Chi Tú được Lâm Vạn Dịch yêu thích, tuy rằng chưa tổ chức đại hôn nhưng sớm đã coi như con dâu rồi. Lâm phủ có nhiều viện lạc bỏ không, bọn họ trực tiếp chuyển vào sân viện lớn nhất của Lâm phủ, chuyện này đủ cho thấy Lâm Vạn Dịch rất vừa ý với Lý Chi Tú, cho nàng ở lại sân viện tốt nhất của phủ. Lúc Lâm Phàm biết được những chuyện này, không biết nói gì hơn.
Trong phòng, Thúy Lan đang thu dọn phòng, nói:
"Tiểu thư, Lâm lão gia đối với người thật tốt, nhưng Lâm công tử đó không giống người tốt cho lắm."
Trong tay nàng đang bưng chậu hoa Tây Lam nhẹ nhàng đặt ở phía cửa sổ, loại này hoa rất thơm, mùi thơm rất nhanh lan tỏa khắp phòng.
Lý Chi Tú nói: "Không quan trọng có phải là người tốt hay không, quan trọng ta có thể nắm trong tay tương lai của mình."
Lúc ở phòng khách giao chiến với Lâm Phàm, nàng không để trong lòng, thay vào đó rất hài lòng với Lâm gia, nếu hôn nhân không có tự do vậy tìm một cái không quản được chính mình. Lần đầu tiếp xúc nàng đã nhìn nhìn rõ Lâm gia công tử không thích nàng, điểm này cũng tốt không thích thì quá tốt, sau này đỡ phiền phức.
Thúy Lan sắp đặt xong mọi thứ sau đó đi đến bên cạnh tiểu thư, nói: "Nhưng tiểu thư sống với người mà mình không thích rất đau khổ, nếu Lâm gia công tử thích tiểu thư thì còn tốt ít ra còn có chỗ dựa, bây giờ xem ra..."
Nàng không biết nên nói cái gì.
Tiểu thư không thích Lâm công tử, Lâm công tử cũng không thích tiểu thư, lần đầu gặp mặt đã bốc mùi thuốc súng, ngày tháng sau này còn dài phải sống như thế nào?
Lý Chi Tú nói: "Cha mẹ ta trước đây cũng chưa từng gặp mặt, còn không phải như vậy à."
Nàng căn bản không có để chuyện này ở trong lòng, ngược lại có cảm giác thoải mái rất nhiều, không cần lo lắng chuyện này chuyện kia.
Ban đêm, mặt trăng có chút tròn.
Sự xuất hiện của Lý Chi Tú làm hắn cảm nhận được nguy cơ, nhất là ở bữa tối hắn phát hiện ra thái độ của lão cha đối Lý Chi Tú quả thật quá tốt, ngược lại đối với hắn có chút lạnh nhạt. Địa vị ở trong nhà bị chèn ép, nhất định phải từ từ giáo huấn một trận mới được. Với tình hình trước mắt, muốn cha không đồng ý mối hôn sự này rất khó, thậm chí có thể nói không có khả năng. Như vậy chỉ còn một cách chính là để Lý Chi Tú tự động rút lui, rời xa Lâm gia quay về Dung thành. Nhưng mà vấn đề mấu chốt xuất hiện, hắn không biết bản thân có đánh lại đối phương không?
Đây là một vấn đề nan giải.
"Có thành hay không, qua đêm nay sẽ rõ."
Lâm Phàm cầm lên bộ y phục màu đen trên bàn, do dự một chút, chuẩn bị tự mình mạo hiểm.
Cởi bỏ y phục, chuẩn bị thay mặc bộ y phục màu đen.
Đột nhiên, có trận gió từ bên ngoài thổi vào.
Có chút lạnh, quên đóng cửa sổ rồi. Lúc chuẩn bị đi đóng cửa sổ thì phát hiện một bóng đen vụt qua, thủ đao hạ xuống, trước mắt tối sầm trực tiếp rơi vào trạng thái hôn mê. Khoảnh khắc trước lúc hôn mê trong đầu hắn có suy nghĩ, tên thích khách lại tới rồi!
Xong đời!
Phòng của Lý Chi Tú đèn vẫn sáng, từ sau khi đến Lâm phủ, Lý Chi Tú biểu hiện rất bình thường, không có cảm giác cô đơn khi rời xa gia đình, ngược lại có cảm một khởi đầu mới được mở ra, nàng rất vừa ý tình huống của Lâm gia công tử.
Đột nhiên, bên tai Lý Chi Tú khẽ rung lên, hình như bên ngoài có động tĩnh.
"Ai?"
Vừa nói dứt lời, nàng đạp mạnh chân nhanh chóng hướng về phía ngoài đuổi theo, chỉ là bên ngoài đến một bóng dáng cũng không có nhưng nàng không dám chủ quan, vừa rồi không hề nghe lầm, có âm thanh nhỏ nhẹ truyền đến, người này nhất định đã vào trong sân viện này.
Lúc đó, nàng không chú ý ở dưới đất có một bóng đen đang nhẹ nhàng động đậy, sau đó có một bóng dáng người từ đằng sau bóng đen đó xuất hiện sau người nàng,
Toát mồ hôi lạnh!
Cảm giác nguy hiểm xuất hiện trong lòng, giác quan thứ sáu của nữ nhân là loại trực giác, nàng cảm giác sau lưng có người, đây là ảnh hưởng nội tâm bạo phát ra.
Bốp!
Lúc định quay người lại phải kích, một đao xuất ra, hai con mắt tối đen lại, trực tiếp rơi vào trạng thái hôn mê.
Châu Trung Mậu nhỏ giọng nói: "Bá phụ, chúng ta có phải hơi không tôn trọng biểu ca?"
"Ngươi đừng quản nhiều, ta biết ngươi và nghịch tử cùng chung một chiến tuyến, nhưng mà ngươi thân là biểu đệ phải biết suy nghĩ cho biểu ca, ngươi hy vọng biểu ca ngươi cả đời lưu lạc đầu đường xó chợ hay sao?"
Châu Trung Mậu lắc đầu nói: "Nhất định là không rồi. Bất quá chúng ta vẫn chưa được sự đồng ý của Lý tiểu thư, bá phụ làm như vậy có chút không tôn trọng nữ nhân?"
"Cái gì mà không tôn trọng, ban ngày đã gọi ta là phụ thân rồi, đó chính là con dâu của Lâm gia ta, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, đi trước một bước có cái gì khác biệt."
Châu Trung Mậu suy nghĩ một lát cảm thấy bá phụ nói cũng có lý.
Quả thực không có gì khác biệt!
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng."
Hai bóng đen lén la lén lút khiêng hai người vào trong phòng, sau đó đặt hai người lên giường.
Lâm Vạn Dịch nhìn hai người không động đậy nằm trên giường có chút hối hận, sớm biết trước như vậy đã giữ lại đám thị nữ để có người thay y phục. Hắn chắc chắn không cởi y phục cho Lý Chi Tú bởi đó là con dâu, sao có thể làm chuyện này được?
Lâm Vạn Dịch nói: "Mau cởi y phục của biểu ca ngươi ra."
Châu Trung Mậu kinh sợ sững sờ, nói: "Bá phụ làm thật à? Vậy biểu ca ngày mai rất có thể bị chém chết đó?
Lâm Vạn Dịch không nhẫn được nói: "Ta bảo ngươi làm thì cứ làm đi, nói nhiều lời vô ích làm gì, ngươi còn không nghe lời bá phụ sao?"
Châu Trung Mậu không dám phản kháng, bá phụ nói gì thì làm vậy, hồi còn nhỏ bị huấn luyện có ảnh hưởng, hắn trực tiếp bước vào lột bỏ toàn bộ y phục của biểu ca ra.
Lâm Vạn Dịch cúi đầu xuống nhìn đũng quần của nhi tử gật đầu hài lòng nói: "Không tệ, có năng lực sinh con trai không là vấn đề."
Màn đêm im ắng, không có âm thanh, trong phòng mọi việc trở về trạng thái bình thường.
Ò ó o o o!
Tiếng gà gáy vang lên, trời sáng rồi!
Lâm Phàm đang trong giấc mộng mơ một giấc mơ dài, nhưng mà cũng tốt không gặp phải ác mộng. Mở mắt ra phát hiện phía trước là một khuôn mặt, có chút quen thuộc, nhưng cũng có chút lạ lẫm.
Lý Chi Tú cũng tỉnh dậy, ánh mắt hai người đối diện nhau. Cánh tay của Lâm Phàm đang đặt trên ngực Lý Chi Tú theo thói quen xoa xoa. Đây không phải là nằm mơ, cảm giác không hay hiện rõ lên trong lòng. Hắn ngồi dậy không một tiếng động, không mảnh vải che thân, y phục chồng chất trên nền nhà, hắn cầm y phục lên mặc vào, giả vờ ra vẻ trấn định, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Tốt lắm nhà ngươi, hóa ra ngươi làm những chuyện này, tới phòng ta cởi hết y phục trên người ta, làm dơ bẩn sự trong trắng của ta, nữ nhân nhà ngươi không biết xấu hổ."
Lâm Phàm vừa mắng vừa hướng đi ra ngoài.
Móa nó!!! Đây không phải phòng của hắn.
Lý Chi Tú còn đang mơ hồ sau đó kịp phản ứng lại, sắc mặt thay đổi “Bịch” một tiếng từ trên giường bắn ra.
"Lâm Phàm, ta lấy mạng chó của ngươi."
Lý Chi Tú sắc mặt đỏ bừng, nổi giận gầm thét một tiếng, vươn cánh tay ra cầm thấy thanh trường đao của Lâm gia, nắm chặt trong tay chém tới hướng Lâm Phàm.